Khương Lan Thính đóng cửa lại.
Anh mang thức ăn lên cho Hoắc Kiều xinh đẹp, đặt ở trên bàn ăn nhỏ trong phòng khách, rồi lại đi vào phòng ngủ ngồi ở bên giường, nhéo khuôn mặt của Hoắc Kiều, anh gọi cô là tiểu lười biếng.
Anh gọi vậy.
Chính mình cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng cũng cảm thấy có vài phần ngọt ngào.
Hoắc Kiều không để ý đến anh.
Khương Lan Thính ghé sát vào tai cô, dán vào vành tai mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: “Anh đi ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ về.”
Hoắc Kiều duỗi chân đá anh, cô tức giận: “Khương Lan Thính anh có thấy phiền không, làm gì có người đàn ông nào dính người như anh.”
Anh cúi đầu cười.
Vẫn là cảm thấy ngọt ngào.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng nhân viên phục vụ gõ cửa: “Ông Khương, phòng ngài muốn tôi đã giúp ngài sắp xếp xong, ngài có muốn đi qua bây giờ không?”
Khương Lan Thính nói ”có”.
Sau đó, anh thay một bộ quần áo trang trọng, mở cửa đi ra ngoài.
Anh là khách vip của khách sạn này, quản lý đoán anh có chuyện quan trọng cần nói, cho nên cố ý gọi bốn nhân viên phục vụ ở bên trong phục vụ, những việc này Khương Lan Thính đã quen, cũng không có gì ngạc nhiên.
Tiếu Bạch chưa từng gặp qua trường hợp này.
Trước kia, anh ta đi theo chị Tiền, tự cho là đã trải qua sự đời, cảm thấy chị Tiền là người giàu trong những người giàu, nhưng hôm nay anh ta mới biết được, trên thế giới này còn có nhiều người giàu khác.
Người đàn ông trước mặt đối diện với những người phục vụ này, vẫn bình tĩnh.
Một dáng vẻ không thèm để ý!
Trong lòng Tiếu Bạch cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta vẫn lấy ra dáng vẻ nịnh nọt thường ngày, rất cung kính nói với Khương Lan Thính: “Tổng Giám đốc Khương hôm nay tôi tìm ngài, là muốn xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng.”
Khương Lan Thính cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm.
Khẩu vị không hợp, anh đặt xuống.
Trong lòng Tiếu Bạch mắng to anh giả vờ.
Nhưng trên mặt, vẫn là dáng vẻ vô hại, tiếp tục dùng đôi mắt ngấn nước kia nhìn Khương Lan Thính, Tiếu Bạch nghe nói qua, trong vòng của người có tiền, có một số đàn ông cũng thích đàn ông.
Nếu Khương Lan Thính coi trọng anh ta, anh ta nguyện ý hi sinh.
Tiếu Bạch liếc anh một cái.
Nhưng Khương Lan Thính lại là một thẳng nam không hơn không kém, nhưng anh ở trên thương trường, những chuyện đen tối này cũng không phải là chưa từng thấy qua, anh khẽ cười nói: “Nói gì vậy! Tôi chưa từng nghĩ tới việc phong sát anh Tiếu đây, tôi nghĩ anh tới tìm tôi chắc là mất tài nguyên, nên đề nghị gặp tôi, không bằng đi cầu xin đạo diễn, ông ấy là người trong giới, ông ấy sẽ giúp anh sắp xếp một số lý do, so với tôi nói chuyện hiệu quả hơn nhiều.”
Mặt Tiếu Bạch lúc trắng, lúc đỏ.
Đây là đối phương chướng mắt anh ta, đẩy anh ta về phía đạo diễn!
Vì sự nghiệp rực rỡ, anh ta liều mạng.
Anh ta trực tiếp nói rõ với Khương Lan Thính, nói: “Gần đây tôi rảnh, nếu như ông Khương muốn đi công tác, tôi có thể đi cùng...Tổng Giám đốc Khương thường ngày được người đẹp vây quanh, chắc có chút chán, chẳng lẽ không muốn nếm thử thứ gì mới mẻ sao?”
Khương Lan Thính nghe xong buồn nôn muốn chết.
Trước kia, anh ấn tượng với Tiếu Bạch, cũng chỉ là mùi hôi thối.
Hôm nay anh gặp Tiếu Bạch, cũng là sợ Tiếu Bạch chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho Hoắc Kiều, không thể tưởng tượng được có người mặt dày đến mức độ này, cứ như vậy mà không có giới hạn.
Khương Lan Thính cười nhạt: “Anh nghĩ sai rồi! Đời sống cá nhân của tôi rất trong sạch, chỉ có một người phụ nữ duy nhất là vợ của tôi...Còn chuyện anh mới nói, tôi nghĩ tôi không có hứng thú! Anh Tiếu, nói thẳng ra là, tôi không có hứng thú với đàn ông, cũng không có hứng thú đi cửa sau!”
Sắc mặt Tiếu Bạch khó coi.
Anh ta ở trong giới này, hình tượng vẫn luôn là ái nam ái nữ, ông lớn bà lớn trong giới đều thèm muốn cơ thể anh ta...
Cứ vậy mà bị từ chối, đây là lần đầu tiên.
Anh ta rất mất mặt, vẫn kiên trì nói: “Ông Khương, ngài không thể mở ra một mặt sao?”
Khương Lan Thính đứng dậy: “Cuộc trò chuyện dừng ở đây! Tôi nghĩ, anh cũng không muốn đắc tội với tôi...Vậy thì không đơn giản chỉ là phong sát, tôi sẽ khiến anh không thể lăn lộn nổi ở thành phố B.”
Anh hiếm khi như thế, có thể thấy được, thật sự bị Tiếu Bạch chọc giận!
Khương Lan Thính trở về phòng ngủ, phàn nàn với Hoắc Kiều.