Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Bách Ngôn cau mày: "Việc này không liên quan gì đến Lục U!"

Tần Dụ cười tự giễu: "Em biết, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy! Chương Bách Ngôn, em còn chưa đến độ không phân biệt thị phi đến mức áp đặt vấn đề của chúng ta lên Lục U."

"Vậy thì hôm nay em đang làm gì?"

Chương Bách Ngôn không thay đổi sắc mặt mà hỏi cô, ánh mắt họ chạm nhau trong gương.

Tần Dụ thoáng hoảng hốt.

Anh hỏi cô đang làm gì, thực ra một cô gái làm ầm ĩ như vậy chỉ vì muốn có một kết quả. Hoặc là anh hoàn toàn cắt đứt với thư ký nữ kia, hoặc là anh giúp cô hạ quyết tâm, đám cưới của bọn họ bị hủy bỏ.

Cả hai im lặng hồi lâu, Chương Bách Ngôn lạnh nhạt nói: "Rời khỏi bệnh viện trước rồi nói sau."

Anh nắm lấy tay cô, nhưng cô không nhúc nhích.

Chương Bách Ngôn biết cô muốn có một câu trả lời. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô trong gương một lúc, sau đó tháo đồng hồ, mở vòi nước rồi bắt đầu rửa tay.

Tiếng nước chảy ào ào vang lên.

Giọng Chương Bách Ngôn hơi trầm, anh trầm giọng nói: “Thư ký Lý đã tồn tại trước khi chúng ta gặp nhau. Đúng, anh thừa nhận rằng khi ký hợp đồng anh có ý định đó, nhưng anh và cô ấy chưa từng phát sinh quan hệ. Anh cũng chưa từng có tiếp xúc thân thể với cô ấy, chỉ đơn thuần là... trả tiền mua tình cảm mà thôi! Về việc đi du lịch Nhật Bản cùng nhau thì càng không có chuyện đó. Kể từ chúng ta quen biết, anh và cô ấy chưa từng có liên lạc cá nhân. Tháng trước đi Nhật Bản, vì thư ký Tống có việc nên thư ký Lý mới thay thế."

Có lẽ là đuối lý, khi đàn ông xử lý luôn sẽ thấy chột dạ.

Chương Bách Ngôn cuối cùng hạ thấp tư thái.

Anh thấp giọng nói: "Nếu em không muốn gặp cô ấy, anh sẽ chuyển cô ấy ra khỏi Tổng công ty và đưa cô ấy đến chi nhánh nước ngoài. Sau này sẽ không bao giờ đưa cô ấy về nữa."

Anh cho rằng Tần Dụ sẽ hài lòng với kết quả này.

Tần Dụ ngơ ngác lắng nghe.

Quả thực, kết quả này là một kết quả khiến những người trong giới này của họ hài lòng... Nếu đòi hỏi nhiều hơn nữa thì tức là tham lam!

Nhưng những ngày trước đó, cô còn tưởng rằng Chương Bách Ngôn có hơi thích cô.

Nếu thích thì như vậy không đủ.

Nhưng Tần Dụ lại không thốt nên lời. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, ngay cả cái bóng của Lục U cô cũng chẳng so được, cô có tư cách gì mà yêu đương với Chương Bách Ngôn... Khi lý trí quay trở về, nghĩ lại chỉ cảm thấy thật nực cười.

Về đám cưới, cô sẽ không hủy bỏ.

Cứ vậy đi!

Tất cả những gì cô mong đợi đã tan thành mây khói, sau này cô sẽ không còn mong chờ gì nữa.

Bên kia, Chương Bách Ngôn đã tắt vòi nước, đeo lại đồng hồ và chờ đợi câu trả lời của cô.

Tần Dụ cũng bình ổn lại tâm tình, cô nói với anh: "Anh về trước đi, em muốn yên tĩnh một lát! Lát nữa em sẽ gọi cho anh."

Cô không nói rõ ràng nhưng Chương Bách Ngôn biết quyết định của cô.

Từ trước đến giờ, Tần Dụ là một người chín chắn và hiểu chuyện.

Cô sẽ không đưa ra quyết định sai lầm vì một người không liên quan.

Chương Bách Ngôn rời đi.

Lúc từ phòng vệ sinh đi ra, giọng nói Tần Dụ từ phía sau truyền đến: "Chương Bách Ngôn, hãy nhớ kỹ quyết định của anh, cả đời này tuyệt đối không được để cô ta trở lại Tổng công ty."

Chương Bách Ngôn dừng lại một chút, sau đó cất bước rời đi.

Sau khi anh rời đi, Tần Dụ cười khổ. Thực ra cô biết rất rõ lời hứa của đàn ông giống như tiếng xì hơi trong không khí, lâu ngày sẽ tan biến, nhưng sao bây giờ cô lại bằng lòng tin anh!

Có lẽ là không muốn cãi nhau nữa cũng nên!

Có lẽ cô đã ngầm đồng ý, nói những lời này chỉ là nói cho mình nghe mà thôi.

Cô không còn ôm nhiều kỳ vọng với Chương Bách Ngôn nữa, trở nên bao dung và rộng lượng hơn. Cho dù sau này có tin đồn gì về anh, cô nghĩ mình sẽ có thể chịu đựng được... Cô chỉ đang tìm một người chồng hợp pháp cho đứa trẻ trong bụng mà thôi.

Chương Bách Ngôn nói đúng, cô thực tế hơn Lục U ở điểm này rất nhiều.

Bởi vì cô không có phụ huynh như Lục U.

Từ nhỏ, mỗi lần Tần Dụ muốn hành xử theo cảm tính đều phải trả giá đắt.

Theo thời gian đã hình thành tính khí mềm mỏng như bây giờ.

Cô đứng trong phòng tắm một lúc rồi ra ngoài, không về nhà mà lại đi đến phòng bệnh của Lục U.

Cô trịnh trọng xin lỗi Lục U vì đã làm phiền cô ấy vì chuyện của mình với Chương Bách Ngôn.

Chuyện của bọn họ, Lục U không tiện lắm miệng. Cô ấy cũng có thể nhìn ra Tần Dụ đang buồn, mà cô ấy cũng đã nghe chị dâu lén nói về mấy tin đồn của Chương Bách Ngôn… Song những chuyện này, cô ấy cũng chỉ có thể nghe thôi.

Cô ấy không thể giúp được Tần Dụ, dù chỉ nói nhiều thêm một câu cũng là đang làm tổn thương Tần Dụ.

Lục U nói với cô vài lời rồi nhờ Hoắc Minh Châu tiễn cô.

Hoắc Minh Châu tiễn người đi, chẳng mấy chốc đã quay về.

Hai mẹ con im lặng một lúc, Hoắc Minh Châu lên tiếng trước. Bà thở dài nói: “Cô Tần xuất thân từ một gia đình trí thức, bố mẹ rất bảo thủ, hiện giờ cô ấy đang mang thai đứa con của Chương Bách Ngôn, muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này rất khó khăn! Sự lựa chọn hiện tại của cô ấy có lẽ là kết quả của sự nhẫn nại."

Lục U sao có thể không biết điều này?

Cô cảm thấy đáng tiếc cho Tần Dụ, với điều kiện tốt của Tần Dụ, lẽ ra phải có một kết cục tốt đẹp mới phải. Nhưng cô lại nghĩ, chốn về không phải là thứ mà điều kiện tốt hay xấu có thể quyết định được, cũng giống như cô khi ấy cũng có một hành trình tình yêu gập ghềnh.

Đang suy nghĩ, Diệp Bạch đẩy cửa đi vào.

Anh về nhà, tắm rửa thay quần áo, cả người nhẹ nhàng khoan khoái nhưng trên mặt vẫn mang theo nét mệt mỏi.

Anh đóng cửa lại, nhìn Lục U.

"Dù thế nào thì mấy ngày nằm viện cứ để anh chăm sóc em."

Hoắc Minh Châu kiếm cớ đi ra ngoài.

Diệp Bạch đặt đồ ăn do chính mình làm lên chiếc bàn ăn nhỏ, ngồi cạnh Lục U, nhẹ giọng nói: “Lúc tới đây anh đã nhìn thấy Tần Dụ, cô ta cãi nhau với Chương Bách Ngôn à?”

Trong giới kinh doanh, Diệp Bạch không thể không nghe đến những vụ bê bối của Chương Bách Ngôn.

Anh hơi ngạc nhiên.

Khi anh chần chừ muốn giao Lục U cho Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn đã bí mật nuôi dưỡng một cô gái xinh tươi. Anh cũng từng nhìn thấy cô ta tại các sự kiện xã giao, khá xinh đẹp.

Nhưng không đẹp bằng Lục U.

Một cô gái được nuông chiều vẫn có khác biệt.

Diệp Bạch hỏi xong, anh cũng không mong Lục U sẽ nói chuyện với anh, bởi vì cô luôn rất lạnh nhạt với anh.

Không ngờ, Lục U “ừ” một tiếng.

Cô nói: "Đúng, vừa rồi có cãi nhau! Nhưng tôi nghĩ bọn họ vẫn kết hôn."

Cô cũng là phụ nữ, cô có thể nhìn ra, Tần Dụ yêu Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn cũng thích Tần Dụ, bọn họ còn có một đứa con... sẽ không dễ dàng chia tay.

Lúc nói chuyện, gương mặt nhỏ nhắn của Lục U bình tĩnh, lúc này cô lại có phần yếu đuối, trông rất hấp dẫn.

Diệp Bạch rất muốn ôm cô.

Nhưng nghĩ đến mối quan hệ của họ, anh vẫn chịu đựng.

Anh thấp giọng hỏi cô: "Lục U, còn chúng ta thì sao? Chúng ta có khả năng không?"

Sau đêm hôm trước, mối quan hệ của họ rõ ràng đã dịu bớt.

Lục U cúi đầu uống cháo thịt, uống mấy ngụm rồi hỏi ngược lại: "Diệp Bạch, anh muốn có khả năng gì?"

Diệp Bạch trầm mặc hồi lâu.

Rồi anh nở một nụ cười rất khẽ.

Đúng vậy, anh còn muốn khả năng gì nữa?

Hiện tại bọn họ có thể nói một hai câu là đã rất tốt rồi, anh nên thấy hài lòng...

Khi Lục U đang uống cháo, Diệp Bạch ngồi trên sô pha gần đó, dùng điện thoại di động xử lý công việc. Tháng năm, công ty có rất nhiều việc, vả lại cách đây không lâu ở thành phố C đã tích lũy thêm không ít. Đây là khoảng thời gian bận rộn, nhưng anh vẫn sẵn sàng ở cùng Lục U.

Tối nằm dưới đất cũng không sao!

Lục U uống hết nửa bát cháo, cô nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch, chúng ta có thể cùng nhau nuôi con! Lúc rảnh rỗi anh có thể gặp Tiểu Lục Hồi, đứa trong bụng cũng vậy. Anh muốn gặp thì mỗi tuần có thể đón về ở hai ngày.”

Diệp Bạch hơi sửng sốt.

Một lúc lâu sau, anh mới nhìn cô, khẽ hỏi: "Lục U, đây là báo đáp của em phải không? Việc anh làm không phải muốn sự báo đáp, mà vì..."

Biểu cảm Lục U hờ hững: “Nếu không muốn quyền thăm nom thì anh có thể từ bỏ.”

"Anh muốn!"

Giọng Diệp Bạch hơi khàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Anh biết Lục U đưa ra quyết định này khó khăn đến mức nào, thốt ra khỏi miệng khó khăn đến đâu. Cô từng nói với anh rằng bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại, cũng sẽ không bao giờ để anh gặp bọn trẻ.

Anh nhịn không được lặp lại lần nữa: "Lục U, anh muốn!"

Lục U quay mặt về hướng cửa sổ.

Trên thực tế, đúng là cô đã suy nghĩ rất lâu trước khi đưa ra quyết định này.

Không phải cô tha thứ cho Diệp Bạch mà là buông bỏ.

Cho nên bọn họ chung đụng với nhau như những người yêu cũ đi!

Lục U nằm viện, Diệp Bạch thường xuyên tới chăm sóc.

Họ thản nhiên chung đụng, không nồng nhiệt lắm, có cảm giác đúng mực mà xa lạ.

Diệp Bạch cho rằng nụ hôn ngày hôm đó nhất định là ngoài ý muốn.

Lục U chắc hẳn không nhớ.

Anh không có gì để phàn nàn, anh sẽ tản bộ cùng Lục U, sẽ đi khám thai cùng Lục U... Sau đó, anh đề nghị vài ngày nữa sẽ đưa Tiểu Lục Hồi trở lại thành phố B, Lục U đã đồng ý.

Diệp Bạch cảm thấy cuộc sống của mình kỳ thật cũng không tệ.

Vào ngày hai mươi tháng năm, anh còn cố ý mua một bó hoa bách hợp, nói là để thanh lọc không khí.

Anh thậm chí không dám mua hoa hồng vì sợ cô chán ghét.

Lục U không nói gì.

Cô dựa vào đầu giường đọc hết đoạn kết của "Ba chú gấu con", Diệp Bạch nhìn thấy thì tối sầm mắt: "Cái kết là BE?"

Lục U “ừ” một tiếng.

Diệp Bạch nhìn chằm chằm vào mắt cô, chậm rãi nói: “Loại kết thúc này có lẽ không dễ bán bản quyền.”

Lục U cười khẽ: “Vậy tôi sẽ tự mình phát triển!”

Cô cũng biết cái kết như vậy là quá người lớn, nhưng biết đâu bước chân vào thị trường người lớn sẽ có kết quả ngoài mong đợi, hơn nữa cô cũng có tiền riêng đủ làm vốn.

Diệp Bạch không nói gì...

Lúc này, Lục Huân bế đứa nhỏ đi tới, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lục U và Diệp Bạch, cô ấy muốn nói lại thôi. Lục U hỏi cô ấy có chuyện gì, Lục Huân do dự hồi lâu mới nói: "Hôm nay không phải ngày Chương Bách Ngôn và Tần Dụ kết hôn sao? Cô gái họ Lý kia nghĩ luẩn quẩn trong lòng nên chạy tới gây chuyện, nhảy từ tầng bốn xuống, không chết nhưng gãy chân."

Lục U giật mình.

Cô không ngờ đám cưới của Chương Bách Ngôn và Tần Dụ lại có kết quả như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK