Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn mắt nhìn nhau, hai người không nói gì.
Hoấc Minh Châu không ngờ sẽ gặp phải Lục Khiêm ở bệnh viện.
Cảnh tượng này khiến cỏ nhớ lại đêm đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ cũng ở bệnh viện.
Ông uống rượu say, đặt cò lèn ghế sò pha, điên cuồng chiếm đoạt.
Rõ ràng… Lục Khiêm cũng nhớ tới quá khứ!
Từ trước đến nay õng vân luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, trước khi làm việc vẫn luôn cân nhắc đến kết quả.
Thê nhưng trong mối quan hệ với Hoâc Minh Châu, ỏng vốn không có thời gian đế xem xét kết quả, ông cứ bị một cỏ gái kém mình mười sáu tuối dụ dô như thế, đây có lẽ là chuyện điên cuồng nhất mà ông làm trong đời.
Không phái là vì cô còn trẻ tuối và xinh đẹp.
Lục Khiêm đã gặp rất nhiều người đẹp, trong đó không thiếu những người xinh đẹp và thú vị và lại biết điều săn sóc hơn cò.
Chí có riêng dáng vẻ chí biết ôm lấy ỏng, giống như một mèo nhỏ gọi ông từng tiếng chú Lục nhưcô!
Từng tiếng một khiến ông sinh nghiện!
Một lúc lâu sau, Lục Khiêm là người lên tiếng trước: “Đến gặp Hoắc Tây sao?”
Hoâc Minh Châu thất thân, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, gật đâu: “Đúng vậy! Con bé tốt hơn rất nhiều rồi, có lẽ ngày mai sẽ xuất viện!”
Lục Khiêm đang định nói gì đó…
Thư ký Liều đi từ trong thang máy ra, vừa nhìn thấy Hoâc Minh Châu thì có hơi giật mình, nhưng dù sao anh ta cũng là một người kỳ cựu ở nơi làm việc, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười yếu ớt chào hói: “Cô Hoắc!”
Hoắc Minh Châu gật đ’âu, nói với Lục Khiêm: “Không cỏ việc gì thì tôi đi trước!”
Lục Khiêm nắm lấy tay cô: “Chờ một chút!”
Thư ký Liếu nhẹ hít một hơi rồi quay mặt đi.
Hoắc Minh Châu muốn hất ông ra, nhưng lực của Lục Khiêm lại mạnh đến mức cỏ không thế lay chuyển.
“Chúng ta nói chuyện đi!” Lục Khiêm hạ giọng.
Cuối cùng, bọn họ vân đi vào một quán trà yên tĩnh, thư ký Liều đặt cho bọn họ một phòng riêng, làm hết việc rồi canh giữ bên ngoài.
Trong phòng.
Lục Khiêm bảo người phục vụ lui đi, tự mình pha trà.
Từ trước đến nay đều là người bên ngoài hâu hạ ỏng, nhưng ông yêu trà đạo, còn pha trà rất ngon.
Sau khi pha trà xong, ông đặt một ly đến trước mặt Hoắc Minh Châu.
“Nếm thử đi!”
Hoắc Minh Châu mím môi lại nhấp trà: “Tòi không thích uống trà!”
Trên mặt Lục Khiêm hiện lên nụ cười cưng chiều, giọng điệu lại có phần dịu dàng: “Tỏi quên mất, em thích uống trà sữa và án gà rán…”
Hoâc Minh Châu im lặng nhìn ông.
Người đàn ông trước mặt vẩn còn nhã nhặn nho nhã như trong trí nhớ của cò, có phong độ của người có tri thức.
Cỏ đã từng sa vào trong đó, nhưng bây giờ cò không muốn nữa.
cỏ lạnh lùng mở miệng: “õng Lục dẩn tòi đến đây chỉ vì nói chuyện này thỏi sao?”
Lục Khiêm đi đến tú lạnh mini, mớ ra rồi lấy đồ uống cho cò.
Hoâc Minh Châu không uống.
Ông câm ống hút vào cho cò, sau đó nhẹ nhàng nói: “Minh Châu, tỏi vần muốn biết, hai nãm nay em ở bén ngoài thế nào?”
Trái tim của Hoâc Minh Châu run lên.
Cô hoi ngấng đầu lên, điềm nhiên như không có việc gì nói: “Rất tốt! Trải nghiệm cuộc sống!”
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Khiêm biết rõ không chỉ đơn giản như vậy.
Cỏ đã được nuông chiều từ nhỏ, không biết gì cả!
Ông còn muốn hỏi, Hoắc Minh Cháu lại cười nhẹ rồi hỏi lại: “óng Lục muốn biết cái gì nữa? Muốn biết tôi khó khăn nhưthế nào, sau đó thừa nhặn với òng tại sao lúc trước tòi không nói cho ông biết tôi có thai, hay tại sao tôi không phá thai sao?”
Khuôn mặt điến trai của Lục Khiêm tái nhợt.
Nhưng ấy vần mỉm cười: “Đừng nói lời trẻ con!”
Hoâc Minh Châu rũ mât xuống: “Trẻ
con! Óng luôn coi tòi là trẻ con! óng Lục, ông coi tôi là trẻ con thì sao ông còn phát sinh quan hệ với tôi? Là do ông chán ghét những người bạn tâm tình kia sao, muốn tìm kiếm cái gì mới mẻ sao?”
Cô cố gang kìm nén cảm xúc của mình.
“Óng xem, giữa chúng ta có nhiều điếm khác biệt như vậy! ông thích uống trà đánh cờ, tòi thích uống trà sữa và án gà rán, chúng ta vốn là người của hai thế giới… ồng Lục nói đúng, chúng ta không hợp nhau, tôi đã nghe lời ỏng Lục mà quên hết chuyện trước đây!”
“Bây giờ, ông lại tính toán như vậy?”
Trái tim Lục Khiêm đau đớn.
Dù sao ỏng và cò khác nhau như vậy, ông sao có thế không nghe hiếu những lời này, có đang hận mình!
Đúng là nên hận!
Lúc ấy bọn họ ở với nhau thật sự rất tốt, hạnh phúc, ngọt ngào và đién cuồng.
Bất kế người phụ nữ nào, dù đơn giản hay cầu kỳ đều nghĩ đàn ông sẽ cưới mình!
Lục Khiêm cũng có ý nghĩ đó trong đầu.
Thè nhưng ông đã phụ cỏ!
Lục Khiêm rất muốn nâm chặt tay của cò, thế nhưng cỏ không chịu…
cỏ kìm nén cám xúc: “Xin lối, là tỏi quá bất lịch sự rồi! Nhưng nếu như ông muốn gặp Thước Thước, ỏng cứ liên hệ với thư ký của tòi, tòi sẽ sắp xếp!”
Giọng điệu của Lục Khiêm dịu dàng hỏi: “Còn nhà họ Hoắc thì sao?”
Hoắc Minh Cháu hiển nhiên là giật mình.
Cò ấy muốn từ chối, nhưng quan hệ thông gia giữa nhà họ Lục và nhà họ Hoâc, cò ấy không thế từ chối được…
Lục Khiêm cũng không ép buôc cò nữa.
Hòm nay ông gặp cò ngoài ý muốn, thật ra cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói chuyện với cô … Đã lâu rồi ông không nói chuyện đơn thuần với ai như vậy, không có âm mưu gì, chỉ đơn thuần là đàn ông và phụ nữ.
Hoâc Minh Châu vội vàng rời khỏi.
Cỏ đi xuống tầng, mở cửa xe định lên xe, rồi ánh mât cô bỗng dưng dừng lại.
Đối diện, cửa số sau xe của Lục Khiêm hạ xuống, bên trong có một người phụ nữ xinh đẹp thành thục ngồi ở đó.
Hoâc Minh Châu biết cỏ ta.
Đó là Lam Tử Mi, cấp dưới và cũng là người bạn tâm tình của Lục Khiêm!
Người phụ nữ kia gật đầu với cò.
Hoâc Minh Châu cười giẻu: Thật sự không sao đâu, vừa đưa theo cấp dưới đi công tác, vừa dịu dàng thãm thiết đi theo mình ôn chuyện cũ!
Đúng là ông già cặn bã!
Lục Khiêm đi theo sau xuống, cũng nhìn thấy cửa sổ xe mở ra.
Ông ấy nhíu mày, đi đến bên cạnh Hoâc Minh Châu: “Tòi đưa cò ấy đến là vì công việc!”
Hoắc Minh Châu bình tĩnh nói: “ông Lục không c’ân phải giải thích với tôi! Hơn nữa… Õng dám nói ông và cò ấy chưa từng phát sinh gì cả sao?”
Lục Khiêm im lặng.
Đó đêu là những chuyện rất lâu trước đáy, chỉ là một đêm phong lưu mà thôi.
Bây giờ, họ chỉ là đồng nghiệp bình thường.
Hoắc Minh Châu không nói tiếp, cô ngồi thắng lên xe của mình, thắt chặt dây an toàn, nhẹ giẫm ga.
Xe thế thao màu đỏ lướt qua ỏng.
Nháy màt đỏ, Lục Khiêm nhìn thấy nước mât ở khóe mi cô, nhẹ nhàng lướt qua…
Lục Khiếm mấy máp mòi mỏng, nhìn khói xe.
Cấp dưới cúa ỏng, cò Lam. xuống xe đi đến bên cạnh ông, săn sóc nói: “Ngài Lục, ngài và cô Hoắc kia có phải có hiếu lầm gì hay không? Có cần tôi giải thích không?”
Lục Khiêm trầm xuống.
Ông quay đầu lại nhìn nữ cấp dưới xinh đẹp, sắc mặt trong nháy mắt trớ nên không chê vào đâu được.
Lục Khiêm bình tĩnh mím cười: “Có hiếu lầm gì chứ, cỏ nhóc đó vì anh trai mình nên muốn bênh vực kẻ yếu thôi!”
Ông không hề đề cập đến quan hệ giữa mình và Hoắc Minh Châu.
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng.
Thư ký Liều chạy đến, anh ta cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lau mồ hòi quát tháo tài xế: “Sao lại chạy xe đến đây?”
Lái xe khó xử nói: “Là do Giám đốc Lam yêu cầu!”
Thư ký Liễu nhìn về phía Lục Khiêm: “Ngài Lục, bây giờ chúng ta…”
Giọng điệu của Lục Khiêm lạnh nhạt: “Các người về khách sạn trước đi, tôi đến thàm Hoãc Tây!”
Thư ký Liẻu biết rõ tâm ý của ông, quay
người mỉm cười nói với cò Lam kia: “Xem ra đêm nay ngài Lục muốn qua đêm lại nhà cò chủ! Đúng lúc, chúng ta hãy thư giãn đi… Tử Mi, tối nay tôi dẫn cò đi uổng một ly nhé! Sự thịnh vượng của thành phô B không so được với thành phố c đâu!”
Thư ký Liều dẩn người đi, Lục Khiêm hút ba bốn điếu thuốc trong bãi đỗ xe.
Lúc nhìn thấy Minh Châu khóc, ông biết cô còn yêu mình!
Trong lòng Lục Khiêm cảm thấy ươn Ướt.
Ông ước mình có thế cởi bỏ sự trói buộc này ngay lập tức, cho cô một gia đình, để cò ấy… Không còn khóc thầm một mình nữa.
Nhưng bây giờ, ông có thế sao?
Ông không thế!
Ngón tay thon dài của Lục Khiêm kẹp điếu thuốc lá tuyết tràng, đi qua đường.
Ngoại hình và khí chất của ông rất tuyệt, khi đi trên đường rất nhiều phụ nữ không khỏi liếc mât nhìn ỏng, không hề nhìn ra ông đã ngoài bốn mươi.
Ông đi vào phòng bệnh và gõ cửa.
Người mở cửa là Hoắc Minh, nhìn thấy anh có hơi kinh ngạc nhưng thái độ cũng
không tệ.
Dường như Hoâc Minh đã sớm quên mất trận đánh nhau hung ác ở thành phố c kia. Giọng điệu như tâm gió xuân, rót nước cho Lục Khiêm, bình thường kế về tình hình của Hoấc Tây sau đó lại nói một câu: “Nếu cậu đến đây sớm nửa tiếng thì có thế gặp Minh Châu fôi.*
Lục Khiêm cầm cốc nước, cân nhâc một chút rồi nói: “Tôi đã gặp cò ấy rồi! Cũng cùng nhau uống một tách trà rồi!”
Hoac Minh dựa vào ghế số pha, cười nói: “Minh Châu uống trà? Chẩng lẽ cậu đây dấn con bé đi trái nghiệm tuổi già trước rồi sao? Cháu thật sự không hiếu sao lúc đó hai người lại quen nhau… Rõ ràng chắng hợp nhau.”
Lục Khiêm bị vài lời nói của anh làm cho chân động!
Ông ấy đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Tỏi và cỏ ấy có Thước Thước, một ngày ân ái trám nám vợ chồng! Nhưng tỏi rất hâm mộ cậu Hoâc Minh, nếu như cậu và ón Noãn quay lại với nhau, cậu sẽ kết hỏn lần hai… Nói đến chuyện này, đúng là tòi không thể so sánh được với cậu rồi! Ha!”
Hoắc Minh lật tài liệu…
Anh vừa nhìn về phía Lục Khiêm, ông già này vân còn uống trà, bình tĩnh vò cùng!
Hoắc Minh bình tĩnh: “Cậu không cần hâm mộ cháu đâu! Nhà của cháu rất phóng khoáng, sẽ không dùng Thước Thước đế trói buộc cậu, cho nên cậu vẩn có thể sống một cuộc sống phong lưu… về phần Minh Châu, mẹ của cháu đã sâp xếp một cuộc xem mắt cho con bé rồi, con bé cũng đã đồng ý!”
Xem mắt…
Ngón tay đang cầm chén trà của Lục Khiêm dần tràng bệch.
Hoắc Minh nhìn tay ông ấy, khẽ mỉm cười: “Uống trà đi!”
Lục Khiêm miẻn cưỡng nở nụ cười.
Cũng may lúc này Hoầc Tây tính lại, cơ thế nhó bé ngồi dậy, dui dụi mat gọi Lục Khiêm.
Lục Khiêm rất thương cô bé.
Cho dù tâm trạng của ông ấy không tốt nhưng vẫn đi đến cạnh giường bệnh ôm lấy Tiếu Hoắc Táy, còn lấy một lá bùa bình an trong túi ra đưa cho Tiểu Hoắc Tây.
Đáy là ông ấy cò’ ý đến Hoa Sơn cầu xin, c’âu chú trì chúc phúc.
Hiển nhiên Hoầc Minh nhìn ra được, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có lòng!”
Lục Khiêm ôm Tiếu Hoâc Tây, nhỏ giọng hỏi tình hình phiên tòa sau này của Kiều An, Hoâc Minh kế lại mọi chuyện cho õng ấy
nghe.
Lục Khiêm trâm ngâm, nhỏ giọng nói: “Đế cho an toàn, tòi đến chào hỏi một chút!”
Óng ấy hòn Tiểu Hoắc Tây.
Ông ấy sẽ không bao giờ đế òn Noãn và Hoâc Tây bị người phụ nữ điên đó làm tốn thươnq nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK