Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, Lục U đến đón Tiểu Lục Hồi về.

Cô không vào phòng bệnh, cô luôn cảm thấy không nên bước vào thế giới của Tần Dụ, con là con, cô là cô... Cô không cần phải khiến Tần Dụ cảm thấy bối rối.

Chương Bách Ngôn ôm Tiểu Lục Hồi ra ngoài, anh nhìn thấy Lục U đứng cạnh cửa sổ phía cuối hành lang. Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh đến gần mới biết bên ngoài có tuyết rơi.

Chương Bách Ngôn giao con cho cô, nhẹ giọng nói: "Để anh đưa hai mẹ con về! Tuyết rơi không nên lái xe."

Lục U đón lấy Tiểu Lục Hồi, thản nhiên nói: "Tài xế gia đình đến rồi, không sao!"

Chương Bách Ngôn gật đầu.

Anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Tiểu Lục Hồi, ngước mắt nhìn Lục U: "Tần Dụ và Tiểu Tần Phấn đều rất thích con bé, Tết anh muốn đón con bé qua nhà ở mấy ngày, có tiện không?"

Lục U lập tức đồng ý mà gần như không suy nghĩ gì.

Tiểu Lục Hồi rất vui, vươn tay ra ôm Chương Bách Ngôn, hôn hai cái.

Khi cô bé hôn Chương Bách Ngôn, Lục U vẫn đang ôm cô bé nên vô tình kéo cô lại gần Chương Bách Ngôn. Có lẽ đây là khoảng cách gần nhất của hai người suốt mấy năm nay, nếu nói không có cảm giác chắc chắn là chuyện không thể, nhưng thời gian trôi đi, mọi thứ đã thay đổi, còn lại chỉ là chút cảm xúc bùi ngùi.

Dù sao họ đã từng yêu nhau khi tuổi còn rất trẻ.

Trước khi Lục U chuẩn bị về, ánh mắt Chương Bách Ngôn sâu thẳm nhìn cô: "Anh vẫn nên nói một tiếng cảm ơn em."

Lục U không nói gì, chỉ nở nụ cười nhẹ.

Cô ôm con rời đi, ánh đèn hành lang kéo dài bóng dáng cô... Tiểu Lục Hồi nằm trong lòng cô trông thật nhỏ bé, thế nhưng sinh linh sống ấy chính là minh chứng cho mối quan hệ yêu hận của họ.

Sống mũi Chương Bách Ngôn cay cay , thực lòng cảm ơn cô đã sinh ra Tiểu Lục Hồi.

Đáng yêu như vậy!

Khi anh quay trở về phòng, nhìn thấy chồng như mang tâm sự, vợ anh hiểu, chỉ là không nói ra.

Đêm dài yên tĩnh, bọn trẻ đều đã ngủ hết, Tần Dụ khẽ hỏi: "Đang nghĩ đến cô ấy à?"

Chương Bách Ngôn giật mình chột dạ.

Anh đứng trước cửa sổ sát đất quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của vợ dưới ánh đèn. Cô cười nhẹ: "Đều là chuyện lúc còn trẻ, ai mà không có người mình thích chứ, hơn nữa hai người còn có con, đương nhiên không dễ dàng quên được."

Cô nghiêm túc nói, khiến anh không cách nào pha câu đùa.

Anh đi tới ôm vai cô, để cô ôm eo anh, tận hưởng giây phút yên bình hiện tại. Một lúc sau, giọng Tần Dụ vang lên từ trong lồng ngực anh: "Chương Bách Ngôn, không phải em không để ý, mà là vì em đã nhìn thoáng ra rồi! Em không muốn sống như một người vợ hay ghen, em nghĩ anh chỉ cần làm tốt vai trò một người chồng và một người bố... Thời gian còn lại anh nghĩ cái gì, nghĩ đến ai, em không thể kiểm soát được, cũng không muốn kiểm soát."

Chương Bách Ngôn mềm lòng.

Anh hầu như không bao giờ nói mấy lời yêu đương với Tần Dụ, bởi vì họ quen nhau khi cả hai không còn trẻ, hơn nữa, trong lòng anh vẫn luôn chất chứa hình bóng một người khác. Nhưng anh biết anh có tình cảm với cô.

Có người sau cơn sóng to gió lớn sẽ trở nên sóng yên biển lặng.

Anh cúi đầu nói: "Sau này đừng nhắc chuyện này nữa, đã là chuyện quá khứ rồi!"

Sau đó, anh hôn cô.

Dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, anh nâng khuôn mặt cô, hôn lên môi cô, dịu dàng triền miên... Họ đã lâu rồi không gần gũi, từ khi nằm viện hầu như không làm mấy chuyện thân mật, một nụ hôn hiếm hoi khiến người ta xúc động, cảm giác khó kiềm chế muốn đối phương còn sâu sắc hơn cả niềm yêu thích.

...

Tiểu Lục Hồi chơi cả ngày, vừa vui vừa mệt.

Cô bé vừa lên xe chưa được bao lâu đã say giấc nồng.

Lục U đắp chăn len cho cô bé, sợ cô bé cảm lạnh. Khi về đến Lục Viên, cô bảo tài xế dừng xe ở căn biệt thự chính, tài xế nhìn gương chiếu hậu nở nụ cười: "Ngủ ngon quá! Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng luôn kìa!"

Lục U cũng mỉm cười.

Xe dừng lại, tài xế đang định bước qua mở cửa xe, ôm Tiểu Lục Hồi xuống xe thì có người đã nhanh chân hơn ông ấy. Tài xế nhận ra đó là chồng trước của cô chủ: "Ngài Diệp? Không phải ngài đang ở thành phố B sao, sao ngài cũng đến đây vậy?"

Diệp Bạch dựa vào con trai Lục Ngộ mới có thể bước chân vào nhà họ Lục.

Lục Khiêm và Minh Châu còn ổn, trong khi Lục Thước cứ thay đổi thất thường, lúc nào cũng làm khó làm dễ anh.

Tài xế tiếp đón anh mà thầm suy nghĩ trong lòng.

Quả là người mang dòng máu phương Tây, trời lạnh thế mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hê hê... Định hấp dẫn ai đây! Nhưng dáng người của ngài ấy quả thật rất đẹp, mặc đồ trông thon gầy nhưng cởi đồ lại có thịt.

Tài xế cười ngây ngốc, Diệp Bạch đã mở cửa xe.

Lục U không hề bất ngờ khi nhìn thấy anh, chỉ hờ hững hỏi: "Lục Ngộ đâu?"

Diệp Bạch vừa bế Tiểu Lục Hồi vừa trả lời: "Anh đưa con qua đây luôn rồi! Mẹ đang trông con!"

Lục U quấn khăn quàng cổ, thản nhiên nói: "Đừng xưng hô lung tung! Chúng ta sẽ không tái hôn."

Diệp Bạch vừa ôm Tiểu Lục Hồi vừa lấy chăn đắp cho cô bé, tự nhiên đáp: "Anh biết, hiện tại anh chỉ có thể dựa vào con trai của chúng ta, nên đây cũng là gọi theo con mà."

Lục U lười cãi nhau với anh, cô đi đến trước cửa phủi tuyết trên vai xuống.

Trong nhà rất ấm áp, cô cởi áo măng tô ra, ôm Tiểu Lục Hồi quay về phòng ngủ.

Đây là phòng cô ở từ trước đến giờ, được trang trí đầy thơ mộng. Diệp Bạch quả thật hiếm khi đến đây. Thời gian họ yêu đương, kết hôn, chính thức ở bên nhau không dài lắm, tính ra đây là lần thứ hai anh bước vào đây.

Lục U đặt Tiểu Lục Hồi lên giường.

Chiếc váy len mỏng trên người cô làm tôn lên vóc dáng thon thả động lòng người. Góc nghiêng của cô vẫn dịu dàng như vậy, khiến Diệp Bạch không khỏi rung động, muốn ôm cô.

Khi Lục U đứng dậy, anh ôm eo cô từ phía sau, áp sát người vào lưng cô.

Anh trầm giọng nói: "Gặp anh ta cả ngày, hai người đã nói gì vậy?"

Lục U biết thừa anh đến đây là vì chuyện này mà.

Cô kéo tay anh ra không cho anh đụng chạm, thực ra hơn nửa năm nay anh cũng không chạm vào cô, nhưng bây giờ sự chống cự của cô hoàn toàn vô dụng, đàn ông bị kích động có sức mạnh không hề nhỏ... Nhưng anh chỉ ôm cô, không dám làm chuyện gì quá đáng, nếu không có lẽ Lục U sẽ không muốn nhìn mặt anh một thời gian dài.

Diệp Bạch khàn giọng nói: "Lục U, anh đang ghen đó."

Lục U giật mình, khẽ nói: "Anh ta đã kết hôn sinh con rồi, tôi và anh ta còn có thể có cái gì chứ? Mà cho dù tôi có cái gì cũng không có nghĩa vụ phải báo với anh, hiện tại chúng ta chẳng có quan hệ gì cả."

Nói xong, cô giãy khỏi người anh.

Cô nói: "Về sau đừng như vậy nữa, bị người trong nhà nhìn thấy không hay đâu, dễ gây hiểu lầm!"

Ánh mắt Diệp Bạch trở nên sâu hun hút.

Anh nhìn vào đôi mắt cô, khẽ nói: "Lục U, cũng đã qua lâu lắm rồi, khi nào em mới đồng ý tha thứ cho anh, trở về bên cạnh anh? Anh muốn chính thức sống cùng mẹ con các em."

Lục U cười nhẹ, cô không làm bộ làm tịch mà nói thẳng: "Tôi không có tâm trạng lo nghĩ chuyện đó! Diệp Bạch, nếu anh cảm thấy không chịu được cô đơn thì có thể tìm một người nào đó kết hôn, không cần chờ đợi tôi đâu, chỉ thiệt cho bản thân."

Cô đã nói vậy rồi, anh còn dám nói cái gì nữa.

Có nói gì thêm nữa cũng chỉ khiến hai bên không vui.

Anh dịu giọng nói: "Nghe lời em hết! Anh không sao."

Lục U biết, anh nói vậy chẳng qua để chừa cho mình đường lui mà thôi, đến lúc khác anh lại sẽ nói những lời này, nói muốn sống cùng cô, muốn làm vợ chồng với cô... Thật ra không phải Lục U không chịu tha thứ cho anh, chỉ là cô không có tâm trạng mà thôi.

Cả sinh lý lẫn tâm lý đều không có.

Tính cô khá lạnh nhạt.

Hoắc Minh Châu đã dẫn cô đi gặp nhiều bác sĩ. Bác sĩ nói ở độ tuổi này sẽ chưa có nhiều biểu hiện bệnh, chỉ có kinh nguyệt ít và không đều... Điều này có liên quan đến việc cô không có cảm giác đối với Diệp Bạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK