Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Bách Ngôn dẫn Tiểu Lục Hồi quay về phòng bệnh.

Tần Dụ đang cho con bú, thấy Tiểu Lục Hồi thì vô cùng kinh ngạc: "Tình cờ gặp nhau sao?"

Tiểu Lục Hồi cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy em bé đang bú mẹ.

May mà cô bé còn nhỏ, lại là con gái, nếu không Tần Dụ sẽ thấy vô cùng xấu hổ. Cô vội lấy đồ che lại rồi quay sang chồng mình: "Anh tình cờ gặp Lục U hả?"

Chương Bách Ngôn gật đầu, ôm Tiểu Lục Hồi ngồi xuống bên cạnh giường, cho cô bé xem em bé.

Tần Dụ vốn đang ngượng ngùng, không khỏi liếc chồng tỏ ý trách cứ.

Chương Bách Ngôn cười: "Con bé còn nhỏ, có biết gì đâu!"

Anh vừa nói xong, Tiểu Lục Hồi đã lắp bắp nói: "Hồi nhỏ con cũng ăn như vậy!"

Bầu không khí lập tức vô cùng ngượng ngập.

Tần Dụ nhẹ giọng trách chồng: "Trẻ con ngày nay hiểu biết sớm lắm!"

Chương Bách Ngôn sờ đầu Tiểu Lục Hồi, nhẹ nhàng nói: "Dì ngại đó, sau này chúng ta không nói chuyện này nữa, được không nào?"

Tiểu Lục Hồi ngoan ngoãn gật đầu.

Cô bé lại đắm đuối nhìn em bé, khen em bé đáng yêu giống Lục Ngộ, lúc Lục Ngộ mới sinh trông cũng giống vậy. Cô bé nói líu lo, còn Chương Bách Ngôn chỉ im lặng ngồi nghe, Tần Dụ cũng vậy... Thỉnh thoảng cô lại nhìn vẻ mặt của chồng. Thật ra trong lòng cô biết rõ, trong ba đứa con tính luôn Tiểu Tần Phấn, Chương Bách Ngôn thích Tiểu Lục Hồi nhất, có lẽ là vì cô bé là con gái duy nhất của anh, hoặc cũng có lẽ cô bé được sinh ra từ người anh thương nhất, vậy nên cách anh đối xử với Tiểu Lục Hồi cũng khác.

Nhưng Tần Dụ cũng không so đo.

Không phải cô không quan tâm Chương Bách Ngôn, mà do cô đã trải qua quá nhiều chuyện, nếu không giác ngộ ra thì thật lãng phí cuộc đời. Lục U đã hoàn toàn buông bỏ, cô việc gì cứ phải ôm buồn bực trong lòng. Hiện tại người ở bên cạnh Chương Bách Ngôn là cô, anh cũng chăm sóc mấy mẹ con rất tốt, như vậy là đủ rồi.

Nếu cuộc sống luôn hoàn hảo thì sao còn phải chia ra cay đắng ngọt bùi.

Ánh mắt cô dịu dàng, Tiểu Lục Hồi ngọt ngào gọi ‘dì’, sau đó còn hôn lên má cô một cái, hỏi cô sinh em bé có đau không, cô bé non nớt nói: "Bà ngoại ở nhà nói, sinh em bé chính là đi dạo Quỷ Môn quan. Dì ơi, Quỷ Môn quan là gì ạ?"

Tần Dụ cảm thấy cô bé rất ngoan.

Làn da mềm mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, ai nhìn cũng thích.

Cô không khỏi nhìn về phía Chương Bách Ngôn, thật ra cô bé rất giống chồng mình, nhưng chắc vì là con gái nên vẫn có nét giống Lục U hơn... Cô dường như có thể tưởng tượng khi còn niên thiếu Lục U đáng yêu thế nào, khó trách anh vẫn nhớ mãi không quên.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiểu Lục Hồi, nói: "Quỷ Môn quan là con đường rời khỏi nhà."

Tiểu Lục Hồi suy nghĩ cả buổi mới thốt ra một câu: "Vậy dì về rồi sao?"

Tần Dụ ừ nhẹ.

Tiểu Lục Hồi tỏ vẻ đã hiểu, cô bé chợt nhớ đến lần trước vô tình làm chết chú chim non ông ngoại nuôi, lúc đó cô bé đã nghĩ đến chuyện bỏ nhà trốn đi, hóa ra bước ra ngoài chính là Quỷ Môn quan! Vậy cô bé vẫn không nên bỏ đi thì hơn, lỡ vào Quỷ Môn quan sẽ không thể về nhà được!

Một lớn một nhỏ trò chuyện suốt cả buổi!

Tiểu Chương Vũ sau khi được cho ăn no thì ợ một cái, Tiểu Lục Hồi thấy thế thì thỏ thẻ nói: "Có phải em bé buồn ngủ rồi không ạ?"

Chương Bách Ngôn cẩn thận ôm em bé, ôn hòa nói: "Đúng vậy, em bé mới sinh đều ngủ cả ngày."

Tiểu Lục Hồi gật đầu: "Hồi nhỏ con cũng vậy."

Cô bé nhìn bố ôm em bé đi đến chỗ đặt nôi, suy nghĩ gì đó rồi nhảy xuống giường.

Trước khi đi, cô bé không quên đắp chăn lại cho Tần Dụ, cực kỳ thân thiết.

Tần Dụ hơi giật mình, sau đó nở nụ cười dịu dàng.

Tiểu Lục Hồi như cái đuôi đi theo Chương Bách Ngôn. Chương Bách Ngôn ôm Tiểu Chương Vũ, cô bé liền ôm chân bố, cực kỳ dựa dẫm... Tần Dụ nói: "Đợi đến trưa anh dẫn con bé và Tiểu Tần Phấn đi ăn đi! Em ở đây không có việc gì đâu, em muốn ngủ một chút."

Chương Bách Ngôn lo lắng: "Lỡ tên nhóc này tè ướt quần thì sao?"

Tần Dụ cười: "Có y tá lo rồi!"

Chương Bách Ngôn đồng ý, anh đợi con trai ngủ say, giúp Tần Dụ châm nước rồi mới gọi Tiểu Tần Phấn đi ra ngoài ăn cơm. Thật ra, nói là đi ăn nhưng thực ra họ chỉ xuống nhà ăn của bệnh viện, số lượng và chất lượng đều có hạn, nhưng như vậy đối với Tiểu Tần Phấn đã là rất tốt rồi.

Cả ngày cậu đều ăn trong phòng bệnh, miệng nhạt thếch.

Sự xuất hiện của Tiểu Lục Hồi giống như một nàng tiên nhỏ, giải cứu cậu.

Tiểu Lục Hồi quen được nuông chiều, không thích mấy món trong nhà ăn nên ăn rất ít... Chương Bách Ngôn nhéo mũi nhỏ của cô bé, bảo cô bé ăn thêm mấy miếng cơm, nói cô bé là đồ nhõng nhẽo.

Tiểu Lục Hồi ăn thêm mấy muỗng cơm, lấp đầy cái bụng nhỏ.

Cô hăm hở xin phép Chương Bách Ngôn: "Con dẫn em trai về chơi… Chăm sóc vài ngày được không ạ?"

Chương Bách Ngôn bật cười: "Em trai còn nhỏ lắm! Con không chăm em được đâu."

Tiểu Lục Hồi tỏ ra sốt sắng: "Con biết pha sữa! Lúc mẹ chăm Tiểu Lục Ngộ con nhìn học theo từ lâu rồi."

Chương Bách Ngôn lại nhéo mũi cô bé: "Con định lấy Chương Vũ luyện tập à?"

Tiểu Lục Hồi ngượng ngùng.

Cô bé thấy người khác nuôi thú cưng, từ khi còn bé xíu đến lớn. Cô bé cũng muốn nuôi... Nhưng cô bé không thích nuôi mấy vật nhỏ như chó mèo, chỉ thích nuôi gì đó lớn, nên vừa nhìn Tiểu Chương Vũ cô bé đã thấy thích.

Đối với Chương Bách Ngôn, cho dù cô bé đòi hái sao thì anh cũng sẽ hái cho cô bé.

Nhưng Tiểu Chương Vũ thì không được.

Chương Bách Ngôn nghiêm túc nói với cô bé: "Nếu con muốn mượn Tiểu Chương Vũ về nhà, con phải xin phép dì Tần, vì dì ấy là người chăm Tiểu Chương Vũ."

Tiểu Lục Hồi không hỏi nữa.

Cô bé nhìn Chương Bách Ngôn, không biết nói thế nào, một hồi lâu sau cô bé mới thâm ý nói: "Hóa ra địa vị trong nhà của bố thấp như vậy!"

Chương Bách Ngôn khẽ ừ: "Bố toàn nghe theo dì Tần."

Tiểu Lục Hồi gật đầu: "Bố Diệp cũng nghe theo mẹ, bố sợ mẹ nhất! Mẹ nói gì bố cũng làm theo, nhưng mẹ vẫn không thèm để ý đến bố."

Chương Bách Ngôn đã nghe về chuyện giữa Diệp Bạch và Lục U từ lâu.

Anh không tiện tham gia.

Anh ôm Tiểu Lục Hồi hỏi: "Vậy con thích bố Diệp không?"

Tiểu Lục Hồi thành thật nói: "Thích! Nhưng Tiểu Lục Hồi cũng thích bố!"

Vì muốn chứng minh lời nói của mình là thật, cô bé ngẩng đầu hôn lên cằm Chương Bách Ngôn... Trẻ con nhỏ nhắn mềm mại đã khiến ai cũng mềm lòng, huống chi là một cô bé nhỏ, đợi cô bé lớn giống Lục U, Chương Bách Ngôn nghĩ có lẽ anh không nỡ để cô bé đi lấy chồng.

Đôi mắt anh ươn ướt.

Tiểu Lục Hồi bỗng nhiên tìm thấy một hộp kẹo mang theo bên người, cô bé đưa cho Chương Bách Ngôn: "Mẹ nhờ con đưa, nói là phải đưa riêng cho bố."

Chương Bách Ngôn ngẩn người.

Đó là một hũ kẹo nhỏ màu hồng, trong đó có bảy, tám viên kẹo, cùng với một tấm séc được ép nhựa và một bức thư.

Tấm séc này có giá trị 50.000.000 đồng.

Anh mở bức thư ra xem. Đây là thư viết tay của Lục U, nội dung trình bày đơn giản: [50.000.000 đồng này là số tiền đổi lấy chiếc vòng tay ngọc bích. Nó vốn thuộc về anh và Lục Hồi, nhưng tôi nghĩ tương lai sau này Lục Hồi mới dùng đến chiếc vòng tay, còn hiện tại anh đang cần số tiền này hơn. Vòng tay sau này mua lại cũng được.]

Một đoạn văn đơn giản, không hề mang theo chút cảm xúc nào.

Nhưng Chương Bách Ngôn vừa đọc xong đã hiểu.

Lục U cố ý đi đến thành phố C bởi vì biết được tình trạng hiện nay của anh từ chỗ bố mẹ cô. Theo cô được biết, bây giờ cuộc sống của anh khá khó khăn, thậm chí anh còn nhận ý tốt của Lục Khiêm.

Nhưng Lục U biết anh là người kiêu ngạo.

Nếu cô vô cớ đưa tiền cho anh, chắc chắn anh sẽ không nhận, vậy nên cô đã dùng của hồi môn anh tặng cho Tiểu Lục Hồi. Cô nói, món đồ này vốn thuộc về anh và Tiểu Lục Hồi... Trong lòng Lục U, cô đã dành một nơi, thuộc về… Thuộc về quá khứ của họ, cho dù đớn đau cùng cực, cho dù hiện tại hai người họ đã không còn tình cảm, nhưng có những ký ức, những chuyện khắc cốt ghi tâm không thể thay thế được.

Đôi mắt Chương Bách Ngôn ươn ướt.

Tiểu Lục Hồi thay anh lau nước mắt: "Cậu nói, đàn ông con trai mà khóc là đồ khốn."

Chương Bách Ngôn ôm chặt cô bé.

Anh hôn cô bé, tiếp nhận lòng tốt của Lục U. Anh quyết định sẽ cố gắng tích góp càng nhiều của hồi môn cho Tiểu Lục Hồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK