Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Khương nhấp một hớp trà rồi nói: “Tất cả đều đang bận rộn dọn dẹp hậu quả cho anh, giờ đầu óc anh còn như trên mây trên gió thế!”

Khương Lan Thính dựa vào ghế, mặt vô cảm: “Bố, nếu không phải tại bố bất cẩn thì giờ tập đoàn Khương Thị đâu cần phải sứt đầu mẻ trán như vậy?”

Khuôn mặt già nua của ông Khương đỏ lên.

Sau một lúc lâu, ông hừ nhẹ một tiếng: “Vậy anh có dám nói anh không muốn cưới người ta không?”

Trong mắt Khương Lan Thính tràn ngập cảm xúc, anh trầm giọng, nói: “Con muốn!”

Anh muốn ở bên Hoắc Kiều.

Ông Khương im lặng một lát.

Ông lên tiếng: “Lan Thính, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ khiến tôi và mẹ anh phải lo lắng, cho dù là việc học tập hay sự nghiệp bây giờ, anh vẫn luôn làm tốt hơn hầu hết mọi người! Nhưng mà Lan Thính à, mối quan hệ tình cảm khác với việc hôn nhân. Hôn nhân không phải trò đùa, cho dù đây chỉ là kế sách tạm thời, nhưng bố mẹ vẫn hy vọng anh có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, chứ không phải chỉ là một cuộc hôn nhân trên giấy tờ, sau đó hai đứa lại ai lo phận nấy.”

Khương Lan Thính nghe vậy cũng hơi lộ vẻ xúc động: “Bố, con thật lòng thích cô ấy.”

Ông Khương khẽ than thở: “Vậy bây giờ con bé có thật lòng thích anh không? Nếu kết hôn rồi mà cuộc sống không như anh mong muốn thì anh định như nào?”

Khương Lan Thính bảo ông yên tâm: “Con sẽ để Hoắc Kiều chọn.”

Ông Khương thấy được, anh đúng là thích thật lòng.

……

Sau này, hai nhà Khương Hoắc đã thương thảo nhiều lần.

Chuyện này quả thật là do nhà họ Khương không cẩn thận mới gây ra sai lầm như vậy, sính lễ nhà họ Khương đưa ra cực kì phong phú, trừ phần của ông bà Khương, ông cụ Khương còn trích năm phần trăm cổ phần tập đoàn Khương Thị, tặng cho Hoắc Kiều vô điều kiện, giá trị ít nhất một trăm tỷ.

Chuyện này gây ra ồn ào rất lớn ở nhà họ Khương.

Những người con cháu khác rất bất mãn, vì sao khi bọn họ cưới vợ không được tí cổ phiếu nào, còn Khương Lan Thính cưới thì lại được tiêu nhiều tiền như vậy?

Cuối cùng thật sự gây ra kha khá rắc rối.

Ông cụ Khương bước ra mắng: “Chỗ đó vốn dĩ là cổ phần của Khương Lan Thính, thằng bé chỉ trích ra một nửa đưa cho vợ của nó mà thôi! Các người không có cổ phần thì chẳng lẽ khi các người cưới vợ, Lan Thính phải đưa sính lễ hộ à? Là các người cưới vợ hay Lan Thính cưới? Nói thế thì buổi tối vợ các người ngủ với các người hay là ngủ với Lan Thính hả?”

Ông cụ càng nói càng ác.

Bà Khương cũng không nghe nổi nữa, bèn khuyên nhủ: “Con xin ngài bớt giận ạ.”

Ông cụ Khương mới nhấp ngụm nước trà nhuận họng, nói: “Không mắng chúng nó gay gắt thì không được mà. Ngày nào cũng không làm việc đàng hoàng. Nếu không nhờ có cha con Lan Thính vất vả làm việc nuôi các người thì đừng nói cổ phần, nhà vệ sinh cũng không có…”

Những lời mắng nhiếc này đã giải tán được đám người.

Ông bà Khương và Khương Lan Thính đến nhà họ Hoắc cầu hôn, ước chừng sáu mươi sáu chiếc xe, thể hiện đầy đủ sự tôn trọng.

Người giúp việc trong nhà đi vào thông báo.

Hoắc Minh quay qua nhìn Ôn Noãn, nói: “Thế này là đến ép vua nhường ngôi sao? Chúng ta đã đồng ý đâu?”

Ôn Noãn nói thẳng: “Ông lại chẳng ngầm đồng ý trong lòng rồi!”

Hoắc Minh: “Nhưng ngoài miệng tôi đã đồng ý đâu! Nhà họ Khương bọn họ rêu rao chuyện này lớn như vậy, lỡ như thất bại thì không phải lại rách việc thêm à.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng cười.

Trong lòng bà biết việc nhà họ Khương tất phải thành công, bà nói với người giúp việc: “Chị gọi Hoắc Kiều xuống dưới này, cứ nói tôi với bố con bé có chuyện muốn hỏi nó.”

Người giúp việc vội vàng lên lầu gọi cô.

Chốc lát sau, Hoắc Kiều đi xuống, cô mặc một chiếc váy dài dệt bằng tơ tằm màu hồng cánh sen, trông lãng mạn và xinh đẹp, hơn nữa dáng người cô cao gầy, quả thực là xuất sắc vô cùng.

Thật ra, Ôn Noãn luôn thầm cảm thấy Hoắc Tây có khí chất tốt, khí khái hào sảng.

Nhưng bàn về xinh đẹp thì Hoắc Kiều lại rực rỡ hơn.

Hoắc Kiều ngáp một cái: “Bố mẹ, có chuyện gì ạ?”

Ông Noãn khựng lại một chút, mới dịu giọng nói: “Nhà họ Khương đến đây cầu hôn! Con nghĩ sao, con với Khương Lan Thính đã thương lượng xong xuôi hết chưa?”

Hoắc Kiều hơi bất ngờ.

Rồi sau đó cô ngồi xuống sô pha, nói nhỏ: “Con vẫn chưa đồng ý!”

Ôn Noãn gật đầu tỏ vẻ đã biết, bà nói với người giúp việc: “Cứ bảo người nhà họ Khương là giờ cô cả không có ở nhà, hôm nay không tiện xử lý chuyện quan trọng… nhờ người nhà họ Khương thông cảm cho.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK