Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật lâu sau, anh mới khẽ nói: "Hiện tại có lẽ vẫn còn chưa quá cực khổ, sau này em sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu."

Đôi tay đang ôm anh của Tần Dụ càng thêm siết chặt hơn, cô rất muốn nói cho anh biết rằng mình cũng có tiền riêng.

Nhưng cô cũng biết Chương Bách Ngôn tuyệt đối sẽ không đụng đến số tiền kia của cô, bởi anh đã nói anh có thể nuôi được hai mẹ con họ.

Hai người vẫn cứ giữ nguyên tư thế như vậy, một người thì rửa bát, người kia thì đứng phía sau thủ thỉ chuyện trò. Cũng vì thế mà bọn họ phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới rửa số bát ít ỏi này.

Đêm nay cả hai người đều ngủ rất say.

*

Trời còn chưa sáng hẳn thì Chương Bách Ngôn đã thức dậy để làm bữa sáng cho hai mẹ con Tần Dụ, sau đó anh đến công ty giải quyết nốt một số việc còn lại.

Đến khi Tần Dụ tỉnh dậy, Chương Bách Ngôn đã không còn ở trên giường nữa, chiếc gối bên cạnh cũng đã lạnh từ lâu, trong chăn chỉ còn sót lại chút ít hơi ấm của anh.

Đêm qua trước khi ngủ, hai người bọn họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện. Cho dù cô thấy anh đã nhắm mắt nhưng miệng của anh thì vẫn luôn đáp lại lời cô.

Tần Dụ biết anh mệt mỏi nên cũng không nói thêm gì, cô khẽ tựa đầu vào vai anh, lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên.

Cô đứng dậy đi vào nhà tắm, sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ cô mới từ từ đi xuống nhà.

Nhưng không ngờ hôm nay nhà của bọn họ lại có hai vị khách đến.

Nhìn thấy Tần Dụ, vẻ mặt hai vợ chồng ông Tần đều vô cùng phức tạp, đặc biệt là ánh mắt của bố Tần vẫn luôn không ngừng dán chặt vào bụng cô, tựa như một cái gai đâm vào da thịt khiến cô vô cùng khó chịu.

Tần Dụ không tiếp tục đi xuống,cô đứng ở giữa cầu thang nhìn bọn họ.

Mẹ Tần thấy cô như vậy thì lên tiếng trước, giọng điệu cũng rất ôn hòa: “Tần Dụ, hôm nay mẹ và bố con tới đây là muốn hỏi xem con định tính toán thế nào?”

“Tính toán?”

Tần Dụ nhẹ giọng hỏi lại: “Bố mẹ nghĩ con nên tính toán thế nào?”

Me Tần muốn nói lại thôi.

Tính tình mẹ Tần trước giờ luôn mềm yếu, lại quen ỷ lại chồng, nên lúc này không dám tự đưa ra quyết định mà nhìn về phía chồng mình. Quả nhiên dưới cái nhìn của bà, bố Tần mạnh mẽ nói: “Bố thật sự không biết cái tên Chương Bách Ngôn kia nghĩ cái gì? Rõ ràng chỉ cần cậu ta bỏ một chút tiền cho truyền thông, tuyên bố ra bên ngoài vợ của cậu ta là con, hiện đang mang thai 6 tháng là được rồi, đến lúc đó mọi nước bẩn đều không phải sẽ đổ hết lên đầu con khốn kia sao? Nhưng mà cậu ta không đồng ý, tự mình gánh vác hết mọi trách nhiệm, ngay cả cái công ty của chính mình còn không giữ được, sắp phá sản tới nơi rồi. Đến bây giờ mà cậu ta còn nghĩ nhà họ Tần chúng ta sẽ giúp cậu ta lội ngược dòng nữa sao, đúng thật là quá ngu ngốc.Bố nói cho con biết, gia đình chúng ta không quen biết với cậu ta. Hôm qua trong điện thoại bố cũng đã nói với con, chỉ cần con bỏ đứa nhỏ này đi, với điều kiện hiện tại của con, không lo sẽ không gả được cho một gia đình tốt.”

Tần Dụ yên lặng lắng nghe. Một lúc lâu sau, cô hỏi mẹ Tần: “Mẹ, mẹ cũng nghĩ vậy à?”

Mẹ Tần tuy hơi do dự nhưng vẫn cố thuyết phục cô: "Bố con nói đúng. Tần Dụ, con đừng tự đeo gông vào cổ mình nữa. Cái tên Chương Bách Ngôn kia chắc chắn sẽ nghèo khổ cả đời, con đừng cứ mãi ngu muội như vậy.”

Tần Dụ rũ mắt xuống, chậm rãi đi xuống lầu.

Cô cũng không đến sô pha chỗ bố mẹ đang ngồi mà đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống.

Bữa sáng mà Chương Bách Ngôn nấu cho cô, ăn rất ngon.

Cô uống một bát cháo, sau đó ăn thêm một miếng bánh trứng... Lúc trước cô không biết Trương Bách Ngôn lại nấu ăn ngon đến như vậy.

Bố Tần thấy con gái mình như vậy thì hận không thôi.

Nhìn thấy con gái mình ăn không đủ no, bố Tần không khỏi cười lạnh: "Cậu ta chỉ cho con ăn có vài cái bánh trứng mà con đã trở nên như vậy? Tần Dụ, đầu óc của con đi đâu rồi? Cậu ta là kẻ phản bội, đã làm ra không ít chuyện có lỗi với con, nhưng hiện tại con thì sao, vẫn còn muốn bảo vệ cậu ta?"

Tần Dụ ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn bố cô một hồi lâu, sau đó mới khẽ nói: "Bố, bố có chắc là mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với mẹ không? Còn nữa, Chương Bách Ngôn hiện tại đang gặp khó khăn, nhưng lúc anh ấy thành công xuất chúng, chẳng lẽ bố không nhờ anh ấy giúp đỡ sao?”

Khi nói đến câu sau, giọng điệu của cô càng trở nên bình tĩnh: “Bố thật sự muốn biết lý do tại sao anh ấy lại không tiện ra mặt chứ?”

Bố Tần nghe cô nói đến đây thì bỗng dưng choáng váng, ông ta không ngờ rằng Tần Dụ lại biết chuyện ông ta đang bao nuôi một nữ sinh, thậm chí còn có một đứa con trai với cô ta. Chuyện này ông ta vẫn luôn làm trong bí mật, sao lại…

Ông ta chợt nhìn sang vợ mình với vẻ áy náy, thế lực bên nhà mẹ đẻ của mẹ Tần rất lớn, cho dù mẹ Tần vẫn luôn nghe lời ông ta, nhưng đối với chuyện táng tận lương tâm này, ông ta làm sao dám nói cho bà nghe được chứ?

Ông ta trước giờ luôn là người giỏi ăn nói, nhưng bây giờ cũng không biết nên giải thích thế nào.

Mẹ Tần nghi ngờ nhìn chồng mình, một lúc sau mới hỏi: "Tần Lễ, ông đang có chuyện gì giấu tôi sao?”

Bố Tần nghe bà hỏi như vậy thì vội khôi phục lại bộ dáng thường ngày, nói: "Sao có thể chứ?"

Trong nhà bố Tần luôn là người có tiếng nói nhất, chỉ cần vài câu dỗ ngọt của ông ta là đã nhanh chóng xua tan đi nghi hoặc trong lòng mẹ Tần. Nhưng ông ta cũng không dám tiếp tục trêu chọc con gái mình, dù sao thì Tần Dụ vẫn đang nắm trong tay điểm mấu chốt của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK