Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cằm Lục Khiêm hơi nâng lên, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, ông ấy cười khinh bỉ: “Lông còn chưa đủ dài mà muốn quản chuyện yêu đương của người lớn!” Ngay khi nói xong ông ấy liền quay người rời đi giữa đám vệ sĩ, vô cùng lạnh lùng.

Hoắc Minh Châu rất sợ ông ấy.

Lúc này Kiều An hét lên: “Bố…Tay của bố…”

Kiều Cảnh Niên xoay người ngồi dậy.

Ông ấy giơ tay mình lên, tay kia bị giẫm đến gãy xương, căn bản đã phế rồi.

Kiều Cảnh Niên đau đến mất cảm giác.

Ông ấy cảm thấy chính là Tiểu Noãn trên thiên đường đang trừng phạt ông ấy!

Dù Hoắc Minh Châu rất ghét bọn họ, nhưng dù sao cô vẫn được Kiều Cảnh Niên cứu lúc nhỏ nên đã gọi bác sĩ cho ông, tuy nhiên cũng không nói chuyện với bọn họ.

Giọng Kiều Cảnh Niên run rẩy: “Minh Châu, cháu cũng cảm thấy chú Kiều xấu xa độc ác sao? Chú chỉ… cảm thấy Ôn Noãn và Kiều An là chị em, Minh cũng coi như là em rể của Kiều An, vì là người trong nhà nên hẳn phải giúp đỡ nhau mà.”

Hoắc Minh Châu muốn nói, nhưng mấy lần không nói nên lời.

Cuối cùng cô ấy hít một hơi thật sâu: “Gì mà hẳn là? Đâu phải chú không biết tâm tư Kiều An muốn quấn lấy anh cháu, nhưng chính vì chú cho qua nhiều lần, tạo cơ hội hiểu lầm hết lần đến lần khác! Chẳng qua chỉ là chú thiên vị, muốn lặng lẽ đưa Kiều An đến bên anh cháu mà thôi… Chú Kiều à, bố mẹ cháu vì thể diện nên có mấy lời khó nói ra lời, nhưng hôm nay cháu sẽ nói rõ với chú, kiểu người con gái có sinh hoạt cá nhân bừa bãi giống Kiều An bây giờ thì căn bản nhà chúng cháu không dám nhận! Ngoài ra chú Kiều có thể không biết, lúc trước anh ấy chia tay với cô ta, cũng bởi vì bắt gặp cô ta lăn lộn trên giường với huấn luyện viên thể hình ngay tại trận, những thứ trên sàn nhà đều đã được dùng … Chú Kiều, thấy kích thích không?”

Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trắng bệch.

Ông ấy nhìn về phía đứa con gái nuôi của mình, hết sức đau lòng.

Ông ấy vẫn cho rằng tuy cô ta có hơi tự do phóng khoáng, nhưng các mặt khác thật sự rất đơn thuần, hoàn toàn không biết cô ta còn có thể như vậy…Thật phóng đãng!

Kiều An nghiến răng nghiến lợi: “Cô nói bậy!”

Hoắc Minh Châu trợn mắt trắng: “Có phải là nói bậy hay không trong lòng cô biết rõ! Đi khám phụ khoa đi chứ, nói không chừng đã sớm có bệnh trong người! Còn có… Đừng ra ngoài làm người ta buồn nôn, nếu không tôi liền gọi cho chú Lục!”

Hoắc Minh Châu trút được cơn giận.

Cô ấy cảm thấy rất sảng khoái, thế nhưng khi nghĩ đến Ôn Noãn và Tiểu Hoắc Tây, xoay người thì vành mắt lập tức đỏ hoe…

*

Trong phòng bệnh.

Mọi người rời đi, Hoắc Minh định nói chuyện với Ôn Noãn, cô vẫn không chịu nói chuyện với anh như cũ.

Cô cho anh bóng lưng.

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu, im lặng bước ra ngoài.

Anh qua thăm dì Nguyễn.

Chân dì Nguyễn bị thương rất nặng, đến bây giờ cũng không thể xuống giường đi lại, nếu không bà nhất định sẽ tự mình chăm sóc Ôn Noãn, bà nghe nói cô không khỏe, mỗi ngày đau lòng đến rơi lệ, mắt cũng sắp mù rồi.

Hoắc Minh đẩy cửa vào, khàn giọng kêu một tiếng: “Mẹ!”.

Dì Nguyễn đang xoa chân, nhấc mắt nhìn thấy anh không biết sao nước mắt lại chảy xuống, đau lòng không nói nên lời.

Hoắc Minh đưa khăn tay cho bà, sau rót ly nước sôi để nguội.

Dì Nguyễn lau sạch nước mắt, chỉnh lại cảm xúc, mới nhẹ nhàng nói: “Minh, dì biết ý của cháu… Cháu còn muốn làm vợ chồng với Ôn Noãn! Thế nhưng là vợ chồng không phải làm như vậy, dì biết cháu có bản lĩnh, kiện tụng sẽ không thất bại, cháu đi Anh Quốc ít nhiều gì cũng vì không an tâm, thế nhưng Ôn Noãn con bé mang thai, cháu lại có quan hệ như thế với Kiều An, bất kể thế nào cháu cũng không nên đi chuyến này!”

Hoắc Minh gật đầu.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu dựa vào bên cạnh chân dì Nguyễn: “Là lỗi của con! Mẹ…Con không muốn chia tay Ôn Noãn, con muốn mình có cơ hội bù đắp cho cô ấy!”

Dì Nguyễn không nhịn được lại khóc.

Bù đắp…

Bây giờ Tiểu Hoắc Tây đang nằm trong lồng ấp, làm sao bù đắp?

Loại tổn thương cắt đứt lòng thế này, đối với người phụ nữ chính là trí mạng, không phải nói hồi sinh một đứa bé là được.

Dù có nhiều con hơn nữa, cũng không phải Tiểu Hoắc Tây.

Dì Nguyễn chạm vào mặt của anh, trầm giọng nói: “Ôn Noãn rất thích cháu, nếu như con bé không thích cháu thì đã không cho cháu cơ hội! Chuyện của Bạch Vi và Cảnh Sâm, chính cháu suy nghĩ một chút, nếu là đổi người bên cạnh, Ôn Noãn sẽ dùng bản thân mình để đổi sao? Căn bản sẽ không! Đó là vì cháu chính là Hoắc Minh… Các cháu trải qua nhiều chuyện như vậy, cháu vẫn không biết trân trọng, có lẽ điều kiện cháu quá tốt, tất cả mọi thứ đạt được cũng rất dễ dàng…”

“Thế nhưng hôn nhân không phải vậy, lòng của người phụ nữ chết rồi, sẽ không quay đầu lại!”



Hoắc Minh nghe mà hoảng hốt.

Trong lòng của anh hiểu rõ, tất cả lời dì Nguyễn nói đều là thật.

Bởi vì đạt được quá dễ dàng nên anh không trân trọng!

Nhiều lần chia rồi hợp, anh giữ chặt Ôn Noãn, anh nghĩ dù cô tức giận về chuyến đi Anh Quốc, nhưng quay về dỗ dành thì hẳn cô sẽ không giận lâu.

Anh vẫn coi Ôn Noãn là một cô bé nhỏ thích dỗ ngọt.

Thế nhưng anh quên, bọn họ đã kết hôn, cô chính là vợ của anh.

Dì Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu: “Minh, dì không giúp được cháu! Nếu như Ôn Noãn cảm thấy bên cạnh với cháu không hạnh phúc, muốn chia tay, dì tôn trọng lựa chọn của con bé.”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Lúc này bác sĩ y tá bước vào, giúp dì Nguyễn kiểm tra vết thương trên đùi, anh đứng một bên hỏi han bác sĩ.

Sau khi kết thúc, anh nói với dì Nguyễn: “Mẹ, con xem Ôn Noãn một chút, mẹ nghỉ ngơi thật tốt.”

Bước ra ngoài phòng bệnh, một luồng cảm giác mệt mỏi ập mạnh về phía anh…

Hoắc Minh đứng đó rất lâu.

Tiếng giày cao gót truyền đến, chính là thư ký Trương, cô ấy đưa tài liệu cho Hoắc Minh nói: “Ngoài trừ công việc trên tay, cái việc khác đều bị đẩy lùi.”

Hoắc Minh gật đầu.

Thư ký Trương muốn nhìn Ôn Noãn một chút, cũng muốn hỏi đứa bé kia, nhưng vẫn liên tục đắn đo không hỏi ra lời.

Cô ấy cảm thấy đáng tiếc.

Hoắc Minh ký tên lên tài liệu, anh trông như ung dung bình tĩnh, chỉ khi khép tập tài liệu lại ảnh mắt anh lộ vẻ đau khổ cùng cực…

Thư ký Trương nói nhỏ: “Ở bên Ôn Noãn nhiều vào, lúc này cô ấy cần anh.”

Hoắc Minh cười rất nhạt.

Trên thực tế, Ôn Noãn không cần anh.

Rõ ràng thân thể của cô rất yếu, cô cần người chăm sóc, nhưng cô ngoại trừ tiếp nhận món ăn dinh dưỡng gia đình đưa đến, những thứ khác cô đều không cần, đương nhiên món ăn dinh dưỡng cô cũng chỉ ăn một hai ngụm.

Hoắc Minh cũng ở lại bệnh viện.

Mỗi ngày, chỉ khi hỏi thăm sức khỏe của Tiểu Hoắc Tây nửa tiếng, anh mới có thể nhìn thấy Ôn Noãn.

Anh đứng cùng một chỗ với cô, nhìn xem đứa bé.

Chỉ có khi đó, anh mới nhận thấy được họ vẫn là vợ chồng, anh mới cảm giác được Ôn Noãn vẫn là vợ của anh.

Nhưng Ôn Noãn không chịu nói chuyện với anh.

Cô chìm đắm trong thế giới của mình, không để ý tới bất kì ai khác.

Một tuần trôi qua, Ôn Noãn lại gầy đi một vòng.

Ngày bác sĩ tìm gặp anh, gọi anh vào văn phòng nói chuyện riêng.

Trên bàn đặt một tờ giấy kiểm tra sức khoẻ, chính là hôm qua Ôn Noãn kiểm tra cơ thể, phía trên một hàng mũi tên khiến Hoắc Minh thấy mà cũng giật mình, ngón tay anh hơi run rẩy giữ vuốt tờ giấy kiểm tra.

Bác sĩ chuyên khoa sản uy tín nhất có quan hệ mật thiết với nhà họ Hoắc.

Bà đi thẳng vào vấn đề: “Hoắc Minh, thân thể của vợ cậu thật sự không tốt, bởi vì bây giờ cô ấy quá lo nghĩ về đứa con, không chịu tiếp nhận dinh dưỡng!”

Cổ họng Hoắc Minh hơi căng: “Tôi sẽ thuyết phục cô ấy.”

Bác sĩ nhìn anh chăm chú, hồi lâu, bà nhẹ nhàng mở miệng: “Cô ấy bị trầm cảm sau sinh!”

Trầm cảm sau sinh…

Khuôn mặt Hoắc Minh trắng bệch.

Anh hiểu ý nghĩa các chữ này.

Nữ bác sĩ lớn tuổi vỗ vai của anh: “Tôi sẽ kê thuốc chống trầm cảm cho cô ấy, nhưng quan trọng nhất vẫn là nỗi khúc mắc của cô ấy… Minh, hãy ở bên cô ấy nhiều vào!”

Hoắc Minh gật đầu, đang muốn ngừng nói chuyện, Hoắc Chấn Đông gọi điện thoại đến, giọng căng thẳng: “Minh con mau qua đây! Đứa bé…không ổn lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK