Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, bên cạnh Chương Bách Ngôn, còn có Từ Chiêm Nhu.
Cô ta còn cầm một chiếc túi giấy trong tay, trong đó là một chiếc áo sơ mi nam, quần dài… Và cà vạt.
Chương Bách Ngôn vừa mới đi họp, nhân viên lề tân vô tình làm đố cà phê, nên anh phải thay quần áo. Nhưng vào lúc này này, Từ Chiêm Nhu cầm quần áo trong tay, tạo thành ý vị sâu xa.
Hơn nữa, anh đang bực bội, cát bay vào trong cổ.
Một mảng đỏ tím, cực kỳ giống dấu hồn.
Lục u lặng lẽ nhìn họ, cô không hiểu, cô và Chương Bách Ngôn chia tay nhiều năm như vậy, sau khi gặp lại, anh và Từ Chiêm Nhu cũng không chỉ một lần ra vào có đôi, thậm chí còn nói bọn họ đã đính hôn, bây giờ anh lại chất vấn cô trước mặt hôn thê của mình, vậy nghĩa là gì?
Lục u nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Đến tuối này thì nên kết hôn, không phải sao?”
Vừa nói xong, trong mắt Chương Bách Ngôn lướt qua một tia hung ác.
Anh nhìn chằm chằm Lục u.
Từ Chiêm Nhu bên cạnh cảm thấy anh mất bình tĩnh thì không khỏi nhắc nhở: “Bách Ngôn.”
Chương Bách Ngôn vẫn nhìn chằm chằm Lục u, một lúc lâu sau, anh chợt cười khẽ, nói: “Cũng đúng, đến tuổi này nên kết hôn! Là người tên Diệp Bạch kia sao?”
Diệp Bạch?
Hoắc Minh châu bên cạnh cũng nhận ra, đó không phải là Lão Bạch sao, lúc trước thích Tiếu Huân nhà bà… Sau đấy cậu ấy rất thân với Lục u, nhưng bây giờ họ chỉ coi như bạn thân, không liên quan gì đến hòn nhân! Dù vậy bà vẫn cảm thấy con người Diệp Bạch khá tốt.
Hơn nữa, từ nhỏ đến giờ Hoắc Minh Châu đơn thuần, nhưng bà không ngốc.
Người trẻ tuổi trước mặt, dáng dấp thanh cao, rất đàng hoàng… Nhưng ánh mắt quá đen tối, có vẻ môi trường trưởng thành không quá khỏe mạnh, và cách cậu ta nhìn Lục u như muốn ăn thịt con bé!
Cậu ta… Hẳn là người năm đó yêu đương với LụcU!
Hơn nữa, Lục u bị tốn thương sâu sắc.
Lúc này người đàn ông này cũng có bạn gái rồi mà còn trêu chọc Lục U nhà bà, đương nhiên Hoắc Minh châu sẽ che chở con, vì thế bà khẽ
mỉm cười: “Cậu đây là Tổng Giám đốc chương nhỉ! Tôi hay nghe Lục Thước nhắc đến cậu, hôm nay gặp đã thấy thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!… Đúng rồi, đây là bà Chương đúng không! Hai người rất xứng đôi.”
Bà cố tình xuyên tạc, đế Chương Bách Ngôn khó giải thích, càng không thể dây dưa.
Mà Từ Chiêm Nhu bên cạnh càng không định giải thích.
Hoắc Minh châu cười thật sâu: “Nếu hai người từng có kinh nghiệm kết hôn rồi, không thì cho chúng tôi một lời khuyên, nên chọn bao nhiêu của hồi môn thì tốt? Tôi với Lục u nhìn trúng mười cái, nhưng nghe nói sáu thứ cũng tốt… Đúng là phiền não!”
Từ Chiêm Nhu nhìn nhãn hiệu.
Vàng khối, Hermes bằng vàng, thật sự đắt tiền.
Nếu mua sáu thứ, ít nhất cũng hơn một trăm triệu, riêng cái này đã hơn một triệu, cô ta không tin nhà Lục u nhiều tiền như vậy, vì thế cô ta tiến lên cố ý chọn vài món đắt nhất: “Sáu thứ này nhìn rất đẹp.”
Nói xong, cô ta nhìn Hoắc Minh châu và Lục u.
Đợi hai người xấu mặt trước Chương Bách
Ngôn, như vậy Chương Bách Ngôn liền biết chọn cô ta là điều sáng suốt cỡ nào — nhà họ Từ tuy không phải quá giàu có, nhưng cô ta từng trải, không giống Lục u đến từ thành phố c.
Chút tâm tư nhỏ này của cô ta, sao có thế giấu được Hoắc Minh Châu.
Bà rất cấn thận đẩy những thứ đó, trong mắt Từ Chiêm Nhu, đó lại là do dự vì quá đắt.
Cô ta không khỏi khinh bỉ.
Thật lâu sau, Hoắc Minh Châu nhẹ giọng nói: “Gói lại cho tôi! Gói vào hộp mạ vàng ấy… Đưa đến địa chỉ này.”
Bà viết xuống địa chỉ nhà họ Hoắc.
Người hướng dẫn mua cung kính gật đầu: “Được bà Lục, một tiếng sau chúng tôi sẽ giao hàng … Ngài chỉ cần ký ở đây là được.”
Hoắc Minh châu cười nhẹ, ký tên.
Ký xong, bà kéo con gái rời đi, Từ Chiêm Nhu cản lại: “Còn chưa thanh toán mà? Nếu không mang đủ, Tống Giám đốc Chương của chúng tôi có thể cho mượn.”
Loại trà xanh này, Hoắc Minh Châu rất ghét.
Bà nhìn Chương Bách Ngôn đằng sau Từ Chiêm Nhu, người trẻ tuổi kia không nói một lời, ánh mắt dán chặt lên Lục u, rõ ràng là yêu hận đan xen.
Hoắc Minh châu cười nhạt: “Không cần thanh toán, tôi sợ cô không làm chủ cho Tống Giám đốc Chương được.”
Nói xong, bà liền mang theo Lục u rời đi.
Khi hai người đi ngang qua chương Bách Ngôn, anh vô thức nắm lấy tay Lục U: “Cô thật sự muốn kết hôn với Diệp Bạch?”
“Không phải chuyện của anh.” Lục u rút tay ra, đi theo mẹ rời đi.
Sau khi họ đi, Từ chiêm Nhu lập tức tiến lên dò hỏi người hướng dẫn mua, quản lý cửa hàng đi tới, rất không vui nói: “Người vừa nãy là bà Lục, đừng nói một trong sáu vật phẩm chính của cửa hàng chúng tôi, mà cho dù gọi người đến dọn cả tiệm thành trống không người ta cũng mua được, tòa nhà này thuộc sở hữu của Lục Thị… Ngoài ra, đừng tự thêm đất diễn, cô Lục đang độc thân, người thực sự sắp kết hôn là cô con gái lớn nhà họ Hoắc, Hoắc Tây, cô có nghe nói đến chuyện của cô ấy và Tống Giám đốc Trương chưa? Chia chia ly ly cuối cùng lại tái hôn, họ đang chuẩn bị làm to đó!”
Lục Thị, nhà họ Hoắc… thân phận của Lục u?
Từ Chiêm Nhu ngây dại.
Cô ta nhìn Chương Bách Ngôn không nói lời nào, anh bước ra ngoài, cô ta vội vàng đuối theo hỏi: “Anh đã sớm biết có đúng không, anh sớm
biết cô ta là cô chủ nhà họ Lục, cho nên anh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô ta?”
Chương Bách Ngôn dừng bước.
Anh nhìn vào mắt Từ Chiêm Nhu, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo: “Cô nghĩ nhiều rồi!”
Nói xong anh liền đi.
Phía sau, Từ chiêm Nhu nghẹn ngào, lớn tiếng nói: “Chương Bách Ngôn, anh không dám thừa nhận thôi, mấy năm nay anh vẫn luôn không chịu chấp nhận tôi, còn không phải là vì trong lòng anh còn chờ mong cô ta hay sao? Hiện giờ anh cũng thấy rồi, gia cảnh nhà người ta tốt như vậy, sao có thể để hoa nhài cắm bãi phân trâu được, năm đó cô ta khinh thường anh nên mới chia tay, cô ta chỉ chơi đùa anh thôi.”
Chương Bách Ngôn không đáp lại cô ta.
Buối chiều, Từ Chiêm Nhu liền nhận được thông báo của phòng nhân sự, yêu cầu cô ta ra công ty chi nhánh nước ngoài hai năm, Từ Chiêm Nhu tức điên, lập tức gọi điện cho mẹ chương.
Cô ta biết mẹ Chương sẽ giúp cô ta nói chuyện.
Bởi vì trong lòng mẹ Chương, cô ta, Từ Chiêm Nhu chính là con dâu tốt nhất của nhà họ Chương.
Bên kia, Lục u ra khỏi trung tâm mua sắm, cảm xúc vẫn luôn không tốt.
Ngồi vào trong xe, cô cũng không nói chuyện, Hoắc Minh châu nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: “Nhiều năm như vậy, còn chưa buông bỏ sao! Nếu thật sự thích cứ theo đuổi đi, cậu ta và người bên cạnh trông cũng không giống một đôi, ánh mắt lạnh lẽo như vậy thì sao có thể là yêu đương được.”
Thân thế của Chương Bách Ngôn, Lục Khiêm và Hoắc Minh châu cũng không biết.
Lục u cũng không nói.
Mấy năm qua, cô và chương Bách Ngôn cũng đã chia tay, cô càng sẽ không nói.
Cô cảm thấy mệt mỏi, dựa vào lòng mẹ nhỏ giọng nói: “Mẹ, tám năm rồi, con cảm thấy con đã quên anh ấy, nhưng mỗi khi quay về thành phổ B con lại luôn thấy anh ây, anh ấy cũng luôn châm biếm con!”
Có lẽ lúc trước cô còn hơi do dự, nhưng lúc này cô đã quyết định.
Cô chuẩn bị quay về thành phố c.
Bố mẹ tuối tác cao, anh trai dốc sức làm ăn ở thành phố B, vậy thì cô sẽ ở lại thành phổ c chăm lo bố mẹ! Hoặc theo sự sắp xếp của người nhà, tìm đối tượng kết hôn thích hợp, không cần
tình yêu, không động tâm… Lại không lo cơm ăn, một lần xúc động cũng đủ rồi.
Hoắc Minh Châu khi trẻ hăng hái một lần.
Bà cũng không muốn con gái phải chịu khổ, vì thế không nói thêm, chỉ khẽ vuốt tóc cô, tôn trọng lựa chọn của cô.
Năm ngày trước Tết âm lịch.
Lục u theo Hoắc Minh châu về thành phố c, rất nhiều đồ đạc, cô liền ngồi trên xe nhà mình quay về.
Buối sáng tháng chạp rét mướt.
Thời tiết rét lạnh, hơi thở nóng hổi trong phút chốc hóa thành hơi nước, cuốn theo chiều gió.
Hai chiếc xe màu đen, lần lượt lái ra khỏi biệt thự.
Lục Thước đến trước cửa biệt thự, nhìn xe chạy xa, lúc này mới châm thuốc vừa đi vừa hút… Khi quay về phòng ngủ lầu hai, Lục Huân còn đang ngủ.
Anh cởi áo khoác mỏng ra, ngồi lên mép giường, nhẹ nhàng vổ mông cô.
“Mặt trời chiếu đến mông rồi, còn không dậy!”
Tối hôm qua, Lục Huân bị anh làm như chiên cá, lật đi lật lại, lúc này sao còn có sức dậy… Cô
bất động, Lục Thước liền thò tay vào chăn, tay lạnh chạm vào cô.
Lục Huân trốn tránh, nhưng người đàn ông đã quyết tâm trêu cô thì sao cô có thể thoát.
Cô cắn môi, nhỏ giọng cầu xin anh.
Nhưng cô càng như con mèo con, người đàn ông càng hứng thú, trước khi có chuyện gì xảy ra, Lục Thước đã bắt đầu nghiêm túc, vừa trêu chọc cô vừa ấn lên môi cô: “Tay anh lạnh không? cảm giác thế nào so với bình thường?”
Lục Huân cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Anh bắt nạt cô tàn nhẫn, cô sẽ nhỏ giọng cầu xin anh, nói những lời không biết xấu hổ đó: “Không giống, không hề giống… Lục Thước… Hức hức… Anh không đến công ty sao?”
“Đêm nay tất niên rồi, anh được nghỉ.”
Lục Thước xốc chăn lên, lấy làm đương nhiên nằm xuống cạnh cô, Lục Huân cảm thấy vô cùng xấu hố, vội vàng lấy làn váy che lại, cô không cho anh làm, cũng không cho anh bắt nạt cô nữa.
Lục Thước mở hết rèm cửa, để ánh nắng chiếu vào.
Cho dù đã ngoài ba mươi, nhưng thân hình Lục Huân vẫn trắng nõn thon thả như thiếu nữ… Lục Thước không ăn sáng, biến Lục Huân trở
thành bữa sáng ăn vài lần, buổi chiều anh lười đến công ty mà ở nhà với vợ.
Nhưng tiệc cuối năm buổi tối không thể không đi.
Trên cổ Lục Huân toàn dấu hòn, cô nhất quyết không chịu đi, Lục Thước cười cợt không ép cô.
Tính cô hướng nội, không thích thì Lục Thước cũng không ép, dù sao trong nhà có anh và bố anh, phụ nữ chỉ cần mỏng manh yếu đuối là được, không cần làm chuyện thế tục.
Anh lái xe ra khỏi biệt thự.
Liền thấy một người quen.
Một chiếc Land Rover màu đen, đổ trước cửa biệt thự của anh, im lặng dưới ánh trăng của bầu trời đêm.
Đó là Tổng Giám đốc Chương, người mới nối về khoa học kỹ thuật, đang dựa vào xe hít mây nhả khói, không biết đã đứng ở đây bao lâu!
Lục Thước cười nhẹ.
Anh dừng xe hạ cửa số xe xuống, khách sáo nói với người đó: “Tổng Giám đốc Chương đang thưởng thức ánh trăng sao! Đáng tiếc nơi này không phải trong núi, phong cảnh không đẹp lắm, nhưng lại chặn đường người khác.”
Chương Bách Ngôn hạ tầm mắt xuống, liếc anh.
Anh ta nhận ra, đây là Lục Thước… Đứa con trai tài năng của Lục Khiêm.
Khi về nước gây dựng sự nghiệp, mục tiêu của anh ta chính là Lục Thị… Hiện giờ thời cơ đã gần chín muồi, nhưng anh ta lại chậm chạp không ra tay, ngẫm lại đúng là châm chọc.
Lục Thước giơ tay, khuỷu tay gác lên cửa số xe: “Nhưng nếu người Tổng Giám đốc Chương đang đợi là Lục u, tôi chỉ có thể nói thật, con bé về thành phố c với mẹ tôi rồi! Sau khi ăn Tết có thế sẽ xem mắt… Con gái đến tuổi này phải kết hôn! Không thế vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng cây, hơn nữa cái cây kia cũng chưa từng nói con bé không thể, Tống Giám đốc Chương, cậu thấy có đúng không?”
Chương Bách Ngôn sâu kín nhả từng vòng khói.
Lục Thước ấn nút, từ từ nâng cửa số xe lên, giọng nói phiêu theo gió.
“Tổng Giám đốc chương, thời gian không đợi một ai, cũng không có người nào sẽ mãi mãi đợi một người nào đó… Nếu cậu không bỏ xuống được thù hận trong lòng, thì đừng động vào em gái tôi, nếu không đến lúc đó cả hai đều chịu thiệt.”
Chiếc Bentley đen từ từ rời đi.
Chương Bách Ngôn từ từ hút nốt điếu thuốc, anh tiêu hóa hết lời Lục Thước nói –
Lục u quay về thành phố c.
Cô sẽ xem mắt, sẽ kết hôn với người khác…
Hút hết một điếu, anh ném tàn thuốc xuống, lên xe, sau đó khởi động xe hướng đến phía tây, chính là thành phố c.
Anh lái xe nguyên một đêm, khi ánh mặt trời len lói anh mới đến thành phố c.
Anh không đến khách sạn, lái xe chạy thẳng đến trước cửa nhà họ Lục, nơi này… Thật ra anh đã từng đến, khi còn nhỏ anh từng theo theo mẹ đến… Và gây rối!
Nhưng khi đó anh quá nhỏ, thế nên sau này gặp lại Lục u, anh lại không nhận ra, cô bé năm ấy đứng dưới cây tử đằng, lại chính là Lục U.
Lục u
Cũnq khônq nhận ra anh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK