Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm.

Ôn Noãn tỉnh dậy, vừa mở mắt ra cô đã bị dọa sợ.

Tại sao… Hoắc Minh lại ở trên giường của cô?

“Muốn hôn chào buổi sáng sao?” Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên.

Ôn Noãn khẽ cắn môi đỏ.

“Sao anh lại ở nhà tôi? Hoắc Minh… Anh đi xuống! Tên khốn!”

Hoắc Minh ấn cô hôn hồi lâu…

Nụ hôn kết thúc.

Ôn Noãn ngã sang một bên, khe khẽ thở dốc.

Cô còn chưa đánh răng mà anh cũng hôn được.

Chờ khi lý trí trở lại, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua chạy quanh một lần trong đầu, hình như lúc cô uống say thì anh tới, sau đó anh hôn cô trên sô pha, cô khóc lóc và nói rất nhiều…

Sắc mặt Ôn Noãn khó coi, xốc chăn lên nhìn.

Hoắc Minh cũng đã đứng dậy, thấy dáng vẻ của cô thì cười nhạo.

“Em khóc như đứa trẻ, lại còn kêu đau, anh sao làm được!”

Ôn Noãn đỏ mặt, lại mắng anh một câu, sau đó bảo anh cút.

Từ trước tới nay da mặt của Hoắc Minh vốn đã dày.

Anh làm trò trước mặt cô, nhặt quần áo lên ung dung thong thả mặc vào, như thể tối hôm qua bọn họ thật sự có gian tình, hơn nữa dáng người anh quá đẹp, đặc biệt là hai đường nhân ngư rõ ràng kia càng thêm phần quyến rũ.

Ôn Noãn không dám nhìn.

Cô ngại ngùng quay mặt đi, cắn môi nói: “Anh để chìa khóa lại đi.”

Hoắc Minh cười: “Tôi trả tiền làm chìa khóa, vì sao lại phải cho em?”

Ôn Noãn rất tức giận, anh không biết xấu hổ chút nào.

Hoắc Minh kéo khóa quần.

Anh đi tới, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp khi tức giận đỏ mặt của cô, anh nhìn cả đời cũng không chán.

“Ôn Noãn, chúng ta thử lại đi, được không?”

“Tôi không biết chúng ta có thể đi đến cuối cùng hay không, nhưng Cảnh Từ nguyện ý cho em, tôi cũng nguyện ý… Chúng ta thử lại, đi từ tình cảm tới hôn nhân.”

...

Anh nói xong, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút.

Thật ra Ôn Noãn vẫn có chút động lòng.

Dù sao cô vẫn thích anh, chỉ là… trái tim đã bị tổn thương một lần, miệng vết thương đâu phải nói lành là lành?

Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, chúng ta vẫn nên kết thúc thôi!”

Hoắc Minh nhíu mày.

Anh đang định nói thêm thì di động vang lên, là điện thoại do Kiều Cảnh Niên gọi tới.

Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, thuận thế nói: “Anh nghe điện thoại đi!”

Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Hoắc Minh không bắt được cô, đành ngồi ở mép giường tiếp nghe điện thoại.

Đầu bên kia, Kiều Cảnh Niên đang ở nước Anh, giọng nói rất sốt ruột: “Minh, Kiều An mất máu quá nhiều, cần phải có máu hiếm bổ sung, bệnh viện bên nước Anh đang trong đợt thiếu nhóm máu hiếm, trong chốc lát chưa thể có ngay! Minh… Nếu không vì bất đắc dĩ chú cũng sẽ không nhờ cháu hỗ trợ, cháu có thể đến nước Anh một chuyến hay không?”

...Hoắc Minh vô thức nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn đang rửa mặt, hiển nhiên cũng nghe thấy.

Cô hơi dừng tay rồi tiếp tục đánh răng, chỉ là lực tay hơi mạnh.

Đánh răng xong, cô đi làm bữa sáng.

Ha ha, cô vừa nghe được gì thế này!

Hoắc Minh và Kiều An chẳng những là mối tình đầu của nhau, đã vậy còn có chung nhóm máu hiếm nữa, quý giá hi hữu biết bao, xứng đôi thế nào…

Chút tình cảm trong lòng Ôn Noãn bị đánh vỡ tan tành.

Cô quyết định phân rõ giới hạn với anh.

Chờ anh suy nghĩ cẩn thận, cũng sẽ đi tìm con gấu trúc quý hiếm khác thôi.

Hoắc Minh nhìn cô vào bếp.

Anh nhận ra cô không vui, cũng nhìn ra cô vẫn còn tình cảm với anh…

Kiều Cảnh Niên chờ rất lâu không được đáp lại, không khỏi vội vàng.

“Minh… Minh… Cháu không thể đi được sao? Chú mong cháu nể tình năm đó…”

Giọng nói của Hoắc Minh lạnh lùng.

“Cháu biết chú Kiều đã cứu mạng Minh Châu! Gần đây cháu hơi bận, thật sự không thể tới nước Anh, thế này nhé… cháu tới bệnh viện rút máu sau đó dùng chuyên cơ vận chuyển tới đó.”

Kiều Cảnh Niên vừa thất vọng lại vừa vui vẻ.

Thất vọng là bởi tình trạng của Kiều An không tốt, nếu Minh tới chẳng những được an ủi tâm lý, lại có thể rút máu bất kỳ lúc nào, tiện hơn nhiều so với việc ở trong nước…

Hoắc Minh trả lời xong rồi cúp điện thoại.

Anh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.

Dưới ánh nắng sớm, góc nghiêng của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng, cô đang làm bữa sáng.

Hoắc Minh ôm cô từ sau lưng: “Tức giận à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK