Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Hoắc Kiều dậy Khương Lan Thính đã rời giường từ lâu. Cô nằm một hồi vẫn thấy toàn thân đau nhức không chịu được. Nói thật Khương Lan Thính đã không còn là thằng nhóc hai mươi tuổi nữa rồi, không ngờ anh điên lên vẫn thô bạo như vậy!

Cô nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn zalo cho anh.

[Chiều nay hai giờ tôi có chuyến bay, phải đi ký hợp đồng.]

Đúng lúc đó Khương Lan Thính đang họp nên anh tắt điện thoại di động, không thấy tin nhắn.

Trưa nay anh muốn nghỉ ngơi một chút nên cũng không mở máy lên.

Mãi đến ba giờ chiều khi cuộc họp kết thúc, ông Khương tìm anh nói chuyện một lúc, ông bảo rằng từ khi bọn họ kết hôn anh không dẫn Hoắc Kiều về nhà ăn cơm được mấy lần: “Lúc mẹ con đi dạo phố bà ấy cũng muốn mua đồ cho Hoắc Kiều, con dẫn Hoắc Kiều về nhà đi, thế mẹ con mới thôi lải nhải bên tai bố.”

Khương Lan Thính khẽ mỉm cười: “Được, tối nay con sẽ tan làm sớm rồi dẫn Hoắc Kiều về nhà ăn cơm.”

Bấy giờ ông Khương mới bỏ qua cho anh.

Nhưng thân là người từng trải, ông vẫn thật lòng khuyên nhủ con trai: “Hai đứa sống chung cho tốt, con quan tâm vợ nhiều vào!”

Khương Lan Thính vẫn cười nhẹ.

Ông Khương rời đi, anh lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra rồi mở lên.

Có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn zalo của Hoắc Kiều, cô nói hai giờ chiều nay cô có chuyến bay… Còn cả, mấy cuộc gọi nhỡ cũng là của cô gọi tới.

Nhưng anh vẫn luôn tắt máy.

Khương Lan Thính vội vàng gọi lại, nhưng vừa gọi được mấy giây anh đã tắt, bây giờ Hoắc Kiều đã ở trên máy bay rồi…

Anh sửng sốt một hồi rồi từ từ ngồi xuống ghế.

Thật ra, sở dĩ anh lạnh lùng với cô lâu như vậy không phải vì anh không thích cô, cũng không phải vì nhớ Tống Thanh Thanh, anh chỉ là không thể chấp nhận những vết nhơ trong cuộc đời mình thôi, anh hơi hơi theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Nhưng Tống Thanh Thanh lại chết trước mặt anh.

Anh không chấp nhận nổi dáng vẻ kia của mình.

Khương Lan Thính quay về biệt thự.

Anh mở cửa xuống xe, cơ thể anh đang chịu sự mệt mỏi trước nay chưa từng thấy, người giúp việc ra đón anh muốn nói lại thôi: “Cậu chủ, chiều nay cô chủ có chuyến bay, nghe nói cô ấy phải ra nước ngoài lâu ngày!”

“Tôi biết!’’

Khương Lan Thính đi vào phòng khách, anh ném chìa khóa xe lên bàn uống trà, ngồi xuống ghế sô pha chìm trong suy nghĩ.

Người giúp việc hỏi anh có muốn dọn cơm lên không, anh cũng không để ý.

Hồi lâu sau anh mới lạnh nhạt nói: “Dọn lên đi!”

Người giúp việc làm việc nhanh nhẹn, một lát sau thức ăn đã bày đầy bàn. Khương Lan Thính chỉ nhìn rồi thôi, anh không thèm ăn mấy, ăn bừa vài miếng rồi lại hờ hững nói: “Sau này chỉ có một mình tôi ăn cơm, bốn món một canh là được.”

Người giúp việc vội vàng giải thích: “Sáng nay lúc mua thức ăn tôi không biết cô chủ sẽ xuất ngoại nên…”

Cô ấy phát hiện ra mình lỡ lời nên không nói tiếp.

Khương Lan Thính không trách cô ấy.


Anh thả bát đũa xuống rồi chậm rãi lên tầng. Lúc anh lên tầng người giúp việc đang thu dọn bát đũa, có những âm thanh trong trẻo vang lên nhưng anh vẫn cảm thấy cả căn biệt thự này rất yên tĩnh lạ thường…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK