Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ấy nói: “Tần Dụ, bố con nuôi bồ nhí ở bên ngoài!”

Tần Dụ sửng sốt.

Cô không ngạc nhiên, chuyện này cô đã sớm biết từ chỗ Chương Bách Ngôn rồi, điều cô ngạc nhiên chính là mẹ cô từ đâu mà biết?

Mẹ Tần vén mái tóc dài lên, nơi đó rõ ràng có một dấu bàn tay khó thấy.

Cơ thể bà ấy run rẩy: “Mẹ phát hiện ông ta có ghi chép mua nhà cho người phụ nữ kia, người phụ nữ kia... Không chênh lệch với con là mấy, tuổi đó có thể làm con gái của ông ta rồi, bọn họ lại còn sinh một đứa con trai đã học tiểu học, ông ta gạt mẹ nhiều năm như vậy, ông ta quả thực là súc sinh, là cầm thú.”

Bà ấy nhìn về phía Tần Dụ: “Chẳng trách ông ta vô tình với con như vậy, hóa ra là vì lót đường cho tình nhân của ông ta, ông ta muốn đem tài sản để lại cho con trai quý báu của ông ta! Đúng là ác độc.”

Trong giây lát, Tần Dụ không nói gì.

Cô thấy hơi xấu hổ, bởi vì cô đã sớm biết, nhưng lại giấu diếm mẹ mình.

Mẹ Tần đột nhiên nở nụ cười: “Con đã sớm biết rồi có phải hay không? Chuyện đứa bé kia đi học là do Chương Bách Ngôn sắp xếp, cho nên bố của con không dám trở mặt với cậu ta, nhưng giấy không gói được lửa!”

Tần Dụ khẽ nói xin lỗi.

Mẹ Tần nói cô ngốc: “Bố con đã như vậy rồi mà con cũng không kêu một tiếng, con cho rằng con không nói thì mẹ có thể hạnh phúc sao? Trái tim của bố con ở bên ngoài, ông ta đuổi con đi, sớm muộn gì ông ta cũng muốn hại mẹ!”

Tần Dụ cảm thấy không đến mức đó.

Nhưng ngẫm lại, với tính cách của bố cô, mẹ cô già không nơi nương tựa, chắc chắn vô cùng bi thảm.

Cô muốn đợi Chương Bách Ngôn trở về, thương lượng xem có nên đón mẹ sang ở chung hay không.

Nhưng cô cũng sợ mẹ không quen.

Mẹ cô xuất thân con nhà danh giá, chưa chắc đã quen với cuộc sống như vậy.

Sau khi Tần Dụ nhỏ nhẹ nói, cô cầm tay mẹ: “Mẹ cứ ở đây trước đi, khi nào Chương Bách Ngôn trở về rồi chúng ta hẵng nói! Con nghĩ anh ấy sẽ đồng ý thôi.”

Môi mẹ Tần mấp máy.

Bà ấy nhìn quanh bốn phía, trong lòng cũng thấy có lý... Bà ấy có tiền, bà ấy hoàn toàn có thể cầm tiền trợ cấp cho con gái con rể, sau đó người một nhà sống hòa thuận vui vẻ, nhưng bà nhớ tới chồng mình, bà nhớ tới cả đời mình đã khúm núm trước mặt ông ta, ngay cả đứa con gái duy nhất cũng bỏ lại, nhưng ông ta lại đối xử với mình như vậy.

Mẹ Tần không cam lòng!

Bà ấy nhỏ nhẹ nói với con gái, bà ấy ở không quen, vẫn phải trở về.

Trong lòng Tần Dụ hơi buồn.

Nhưng cô cũng không tiện nói gì thêm, mẹ Tần ở lại chỗ này ăn bữa cơm trưa, mẹ con cùng nhau đi mua đồ ăn, mẹ Tần tự tay làm, bà ấy là quý bà, rất ít xuống bếp, nhưng bữa cơm hôm nay làm rất ngon.

Ăn cơm xong, mẹ Tần rời đi.

Sau khi Tần Dụ tiễn bà ấy đi thì ngủ trưa, nhưng đã xảy ra chuyện lớn như vậy sao cô có thể ngủ được?

Buổi chiều lại bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ tí tách.

Lúc chạng vạng, mưa càng lúc càng lớn!

Nhà cửa đã cũ, lâu năm không được sửa chữa, mặc dù không phải tầng cao nhất nhưng mưa lâu cũng sẽ thấm nước... Trong khe hở sàn gác phía trên cửa sổ, bắt đầu nhỏ nước.

Trước kia, sao Tần Dụ có thể thấy được chuyện này chứ?

Cô cầm thau rửa mặt hứng nước, một giọt hai giọt, mới nửa tiếng thế mà hứng gần nửa thau.

Khi nước trong thau sắp đầy, cô phải đi đổ, nếu không trong nhà sẽ bị ngập.

Cô nghĩ, may mà mẹ không ở lại.

Nếu không, thực sự sẽ không quen!

Gạch thấm nước rất trơn, Tần Dụ đi hai bước thì không dám động đậy nữa, cô trở lại giường.

Cô mang thai, sợ đứa bé xảy ra chuyện.

Cô hơi sợ, cũng hơi uất ức.

Cô thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ lùi bước, cô nghĩ, cô nên thuyết phục Chương Bách Ngôn dùng tiền của mình, sau đó bọn họ ở chỗ tốt hơn một chút... Hoàn toàn không cần khổ cực như vậy.

Lúc sấm sét thét gầm, bên ngoài vang lên tiếng động.

Cánh cửa mở ra rồi khép lại.

Chương Bách Ngôn nhanh chóng bước vào phòng ngủ, sau đó anh nhìn thấy vợ mình rúc ở trên giường, vẻ mặt luống cuống nhìn hai cái thau trên mặt đất, nước đầy, sàn nhà trơn trượt.

Có vẻ như cô sắp khóc!

Chương Bách Ngôn vừa đau lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, may mắn cô không sao, đứa nhỏ cũng không có chuyện gì.

Lúc anh nhìn cô, Tần Dụ cũng nhìn anh.

Toàn thân anh đều ướt đẫm, giày da dưới chân dính đầy bùn, như thể vừa từ vùng quê nào đó vội vã chạy về.


Như là băng qua gió mưa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK