Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ Khương hỏi xong.
Ông Khương nhìn bà Khương, nỗ lực lấy cớ thay con trai: “Không phải bọn họ có cơ sở tình cảo sao sao? Tốc độ nhanh hơn một chút cũng là điều bình bình thường, hơn nữa chỗ ngồi kia lại không có gì để giải trí!”
Bà Khương không đồng ý: “Rõ ràng là Lan Thính có một nửa là ép buộc người ta!”
Ông cụ Khương nói tiếp: “Cái này không phải cần phụ trách sao? Hai đứa các con còn không mau chuấn bị sính lễ, đi tới nhà họ Hoắc cầu hôn? Lỡ như hai đứa nó trở về từ trong núi, trong bụng cũng có thai luôn… Trong núi có muốn cũng không có cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ đâu!”
Ông Khương vỗ trán: “Bố, bổ đang định nhốt bọn họ ở chỗ đó mấy tháng sao?”
Ông cụ Khương: “Không được sao?”
Bà Khương ôn tồn: “Bố, chuyện này khẳng định là không được! Chuyện tình cảm sao có thế thô bạo như vậy, tuy nói con nhìn ra được Hoắc Kiều vẫn còn thích Lan Thính nhưng chuyện xảy ra lúc trước, chắc chắn trong lòng con bé cũng có giới hạn, hơn nữa cho dù thật sự hoài thai, bây giờ đã là xã hội nào rồi, phụ nữ cũng có thế sinh con mà không cần lập gia (Tinh, nhà họ Hoắc cũng
không phải không nuôi được cháu! Chuyện của bọn nhỏ vẫn nên để bọn nhỏ tự mình xử lý? Bố làm được tới nước này cũng xem như đã giúp cho Lan Thính có được một cơ hội khó khăn, nếu thằng bé vẫn không thể nắm chắc, cho dù chúng ta tới nhà họ Hoắc mười lần cũng không có tác dụng.”
Ngoài miệng ông cụ Khương hay nói bà lười nhác.
Nhưng trong lòng ông vẫn tán đồng lời nói của con dâu, bà nói rất có lý, chuyện này còn phải dựa vào bản thân Lan Thính… Còn có, thằng đàn ông làm người phụ nữ khác lớn bụng mới là đồ vô dụng!
Ông Khương nhìn vẻ mặt của ông, nhân cơ hội nói: “Tắt camera đi! Phải tôn trọng sự riêng tư của bọn nhỏ!”
Ông cụ Khương giả vờ không vui: “Các con hay lắm, nghe theo các con hét!”
Ông giận dỗi rời đi.
Nhưng lúc quay người đi, khuôn mặt già đỏ bừng, thật sự nếu không phải vì chuyện hôn nhân cả đời của Lan Thính, ông cũng không cần xem mấy cái chuyện nhỏ như lỗ kim nào… Trời ơi, mấy đứa trẻ tuối chơi phóng khoáng quá!
Ông cụ rời đi, ông Khương và bà Khương hai mặt nhìn nhau.
Bà Khương chỉ vào USB rồi nói: “Thứ này anh tiêu hủy liền đi! Lan Thính là đàn ông còn đỡ, vị kia bên nhà họ Hoắc là cồ chủ thân phận cao quý, bọn họ tự do yêu đương cũng không tồi… Nhưng đế người khác thấy thì không tốt.”
Ông Khương cũng là người chững chạc, ông gật đầu: “Được!”
Ông bỏ đồ vật vào trong túi áo, chuấn bị về văn phòng tự mình tiêu hủy nhưng ông vừa mới trở về đã phải tiếp đón một khách hàng quan trọng… Người đến khó chơi, bận bịu hai ngày, cuối cùng ông Khương lại quên luôn chuyện này!
Thế nhưng cái USB kia lại bị người giúp việc của nhà họ Khương nhặt đi.
Không rên một tiếng, chuẩn bị làm chuyện lớn!
Trong núi, Hoắc Kiều đang trốn tránh Khương Lan Thính, anh biết là bởi vì chuyện đó.
Ban đêm, anh ghé sát bên tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước chúng ta còn từng làm chuyện quá mức hơn thế này nhiều, cũng không thấy em thẹn thùng bao giờ! Trước kia rất phóng khoáng.”
Giọng nói của Hoắc Kiều trở nên rầu rĩ: “Trước kia anh cũng không cầm thú như thế!”
Cò thầm nghĩ anh đã phải nghẹn bao lâu rồi, bụng đói ăn quàng!
Hai người mang suy nghĩ khác nhau, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ…
Lúc hừng đông, Hoắc Kiều ghé vào trong lòng ngực Khương Lan Thính, đập vào mắt chính là yết hầu gợi cảm của anh, dưới ánh nhìn chăm chú của cô nó còn chạy lên chạy xuống hai lần, rõ ràng anh cũng đã tỉnh.
Trên eo Hoắc Kiều xuất hiện thêm một bàn tay!
Khương Lan Thính không mở mắt ra, tiếng nói của anh khàn đặc: “Có đói bụng không? Nếu không đói bụng thì giữa trưa chúng ta hẳn dậy, bớt một bữa cơm.”
Hoắc Kiều đói bụng, cô đang đố máu, rất dễ bị choáng đầu.
Cô dùng chân câu lấy anh, nhẹ giọng nói: “Tôi thấy trong phòng bếp có đậu đỏ, Khương Lan Thính, anh nấu cháo đậu đỏ cho tôi ăn có được không?”
Đôi mắt của anh hé ra, cũng đứng đắn trả lời: “Em cũng không phải bạn gái của anh, vì sao anh phải hầu hạ em?”
Hoắc Kiều không biết xấu hổ mà nói: “Vậy thì chúng ta xem như là bạn giường đi! Cứ xem em như bạn tình của anh!”
Khương Lan Thính:…
Anh sửng sốt, một lúc lâu sau mới vổ nhẹ eo cô rồi nói: “Tiếu thư khuê các nhà ai mà nói mấy lời giống em khong?”
Hoắc Kiều: “Tối hôm qua anh đối xử với tiếu thư khuê các như thế sao? Khương Lan Thính, Anh có cần nhớ lại xem anh đã nói mấy lời cợt nhả thế nào không… chính là như vậy…Nhanh hơn môt chút đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK