Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch suy sụp đứng dưới ánh đèn.

Bất tri bất giác lùi về sau một bước, anh nhìn theo bóng dáng Gina, cảm thấy hài hước tới đáng buồn…

Chỉ vì cái gọi là thích của một cô gái…

Gia đình anh tan nát!

Con không còn, Lục U không cần anh nữa, khi đứa trẻ bị lấy ra Lục U có đau không… Có phải những ngày sau đó đêm nào cô cũng khóc không, cả Tiểu Lục Hồi nữa, có phải cũng sẽ khóc tìm chú Diệp không?

Mặc dù đã say, nhưng khi nghĩ như vậy, Diệp Bạch vẫn đau đớn khó lòng chịu nổi.

Anh ngồi xổm xuống ven đường.

Mờ mịt nhìn lên tầng trên cùng của tòa chung cư, không một ánh đèn… Đã mấy ngày rồi anh không về nhà, dù có về cũng không dám bật đèn lên, anh không dám đối diện với một căn nhà không có Lục U.

Hừng đông, Diệp Bạch tỉnh lại trên chiếc ghế trong công viên.

Anh từ từ đi bộ về nhà, trên đường đi anh định châm một điếu thuốc lá, thế nhưng vừa sờ vào hộp thuốc lá thì thấy bên trong đã rỗng không, anh bèn bóp bẹp hộp thuốc, vứt đi, trở về căn hộ.

Khi cạo râu, Diệp Bạch nhìn vào gương, anh nhìn thấy một bản thân với tinh thần suy sụp trong đó.

Anh nghĩ, anh thế này, ngay cả bản thân anh cũng thấy chướng mắt.

Lục U sao có thể chấp nhận?

Anh chậm chạp cạo râu xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đến công ty đi làm… Anh vẫn muốn gặp Lục U, vẫn đến cổng lớn nhà họ Lục chờ đợi, thế nhưng cơ hội rất ít.

Tháng tư, tin tức truyền về từ nước ngoài.

Gina gả cho một tay chơi đời thứ hai, là một playboy có tiếng, từng quan hệ với vô số sao nữ, Gina không chịu kết hôn, nhưng cô ta bị bố ép gả qua đó.

Một đêm trước khi kết hôn, Gina gọi cho Diệp Bạch, anh không nghe máy.

Ngày hôm sau, Gina đã thành vợ người ta.

Ngày hôm đó, ngay cả thư ký cũng cảm thấy vẻ mặt Tổng Giám đốc Diệp vô cùng dễ chịu! Cô ấy đưa tài liệu sang, lén nhìn Diệp Bạch.

Diệp Bạch mặc một thân Âu phục, ngồi sau bàn làm việc.

Nhưng vẫn chưa xử lý công việc.

Anh cầm một cái điện thoại mới, đang gửi tin nhắn cho Lục U, thông tin còn vô cùng hèn mọn [Gina đã kết hôn!]

Đương nhiên, những tin nhắn mà anh gửi đi suốt mấy ngày nay đều như đá chìm đáy biển.

Lục U chưa bao giờ trả lời.

Anh lại tới biệt thự nhà họ Lục chờ đợi, một ngày, hai ngày, đi sớm về khuya mà chờ đợi, đến cuối tháng tư, bảo vệ cuối cùng cũng nói với anh một câu nói thật: “Ngài Lục, ngài đừng đợi nữa, cô Lục hiện tại không ở thành phố B, cô ấy đã đưa con gái về thành phố C rồi… Nghe nói sang năm mới quay về đây.”

Lục U về thành phố C?

Diệp Bạch bất ngờ, lại có chút phiền muộn. Cô quay về thành phố C là vì không muốn tiếp tục có liên quan gì tới anh, là vì không muốn nhìn thấy anh!

Bảo vệ nhận thuốc lá của anh, cũng tình nguyện nói chuyện với anh nhiều thêm mấy câu.

“Haiz, ngài Diệp, ngài cũng đừng tự thêm trò cười cho chính mình nữa! Tôi không biết sự thật, nhưng tôi nghĩ cô cả chắc chắn không phải vì ngài đâu, nghe người ở phòng bếp nói hồi trước khẩu vị của cô cả không tốt, chắc không phải là bị ốm đâu nhỉ!... Tôi nhiều lời rồi!”

Diệp Bạch đoán, có lẽ là sau khi phá thai, sức khỏe của Lục U giảm sút.

Thời tiết ở thành phố C rất tốt, bố mẹ cô lại ở đó, cô trở về đó cũng rất bình thường.

Diệp Bạch không nghĩ nhiều.

Nhưng đến cuối tuần, anh vẫn bớt thời gian lái xe đến thành phố C một chuyến, trước khi đi anh mua rất nhiều thuốc bổ, của Lục U, còn cả của Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu… Còn của Tiểu Lục Hồi là một bộ đồ chơi Barbie phiên bản giới hạn.

Lái xe đến đó mất khoảng sáu tiếng đồng hồ.

Diệp Bạch xuất phát từ sáu giờ sáng, đến khoảng giữa trưa mới đến Lục Viên, đúng là giờ cơm, mùi thức ăn bay ra từ căn kiến trúc kiểu Trung Hoa, đây cũng là mùi hương mà Diệp Bạch quen thuộc.

Bảo vệ ở cửa Lục Viên không nhận được tin tức, không biết anh và Lục U đã ly hôn.

Bởi vì cô cả đã to bụng rồi!

Sao ông ta có thể đoán ra chuyện đó được chứ!

Vì vậy, Diệp Bạch cứ vậy mà lái xe vào, đi thẳng đến cổng chính của nhà họ Lục, đỗ xe xong… Một cô bé chạy ra từ biệt thự. Tiết trời tháng tư, cô bé mặc một chiếc váy in hình hoa cúc nhỏ trên nền trắng, hai bím tóc nhỏ đen nhánh, vô cùng đáng yêu.

Chính là Tiểu Lục Hồi đang trốn học.

Tiểu Lục Hồi nhìn thấy Diệp Bạch, đầu tiên là ngẩn người một lát, sau đó đôi mắt to tròn đen nhánh lập tức sáng bừng lên, cô bé theo phản xạ giang hai tay ra muốn ôm Diệp Bạch, nhưng lại nghĩ tới lời cậu đã nói, cô bé lại buông tay xuống.

Cái miệng nhỏ mím lại đầy tủi thân…

Ngay sau đó liền ôm quả bóng cao su nhỏ quay đầu chạy vào nhà.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Diệp Bạch đã thấy lòng đau như xoắn lại.

……

Tiểu Lục Hồi chạy về, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có vẻ như vừa nhìn thấy ma.

Minh Châu đang cùng người giúp việc sắp xếp bát đũa, không phát hiện ra sự bất thường của cô bé, thế nhưng Lục U đang ngồi trên sô pha đọc sách vừa nhìn lên đã thấy dáng vẻ ấm ức của Tiểu Lục Hồi, cô buông sách trong tay xuống, gọi cô bé tới nói chuyện.

“Sao vậy?”

Lục U lấy khăn mặt nhỏ ra lau mồ hôi cho cô bé, dịu dàng hỏi.

Tiểu Lục Hồi không nói rõ được.

Đột nhiên, cô bé ôm lấy mẹ, cũng không nói gì, chỉ đặt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên vai mẹ… Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng vô cùng cẩn thận để không chạm vào bụng của mẹ mình.

Nghe cậu nói trong này có em gái nhỏ.

Tiểu Lục Hồi thực sự rất kỳ lạ, Lục U lo lắng, cô ngước mắt nói với Hoắc Minh Châu: “Có lẽ Tiểu Lục Hồi ra ngoài gặp được thứ gì đó không sạch sẽ, cho người ra ngoài xem thế nào?”

Hoắc Minh Châu cũng đi tới nhìn.

Bà lập tức nói: “Rõ ràng đang là ban ngày, sao có thể có thứ gì không sạch sẽ? Cho dù là thứ không sạch sẽ cũng phải ra ngoài buổi tối mới đúng chứ! Hơn nữa chúng ta còn có cụ bà của con bé phù hộ, những thứ không sạch sẽ đó đều không vào được ngôi nhà này của chúng ta.”

Lục U cảm thấy có lý.

Lúc này, Tiểu Lục Hồi kéo Lục U ra ngoài…

Lục U không nghĩ gì nhiều, liền đứng dậy ra ngoài, thế nhưng vừa ra khỏi nhà cô đã run lên.

Diệp Bạch đang đứng dưới tán cây ngọc lan.

Dưới chân là một đống quà tặng, có lẽ là lái xe từ thành phố B tới.

Diệp Bạch còn khiếp sợ hơn cả cô.

Anh nhìn thẳng vào bụng cô, chỗ đó hơi lộ ra hình vòng cung, có thể dễ dàng nhận ra dáng vẻ của người mang thai bốn đến năm tháng…

Trái tim Diệp Bạch run lên kịch liệt, đứa trẻ vẫn còn!

Đứa con của anh và Lục U, vẫn còn!

Giọng anh nhẹ nhàng: “Con có ngoan không? Có nghịch ngợm lắm không?”

Chỉ một vài từ đơn giản mà anh nghẹn ngào mãi mới có thể nói thành lời… Trải qua bao tra tấn suốt những ngày gần đây, tới ngày hôm nay cuối cùng anh cũng nhìn thấy một tia hi vọng, ít nhất trong lòng anh cũng thấy dễ chịu hơn nhiều. Lục U không phá bỏ đứa trẻ, cô không vì đánh mất đứa trẻ mà đau càng thêm đau.

Lục U cũng rất bình tĩnh.

Giấy không thể gói được lửa, mặc dù cô có chạy về thành phố C thế nhưng vẫn bị Diệp Bạch biết!

Cô vừa định lên tiếng, Tiểu Lục Hồi đã ôm lấy chân cô.

Cô bé ngửa đầu, vẻ mặt đáng yêu… Lục U biết cô bé thích Diệp Bạch, trong lòng cô chua xót tới đau đớn, cuối cùng xoa đầu Tiểu Lục Hồi: “Mẹ nói mấy câu với chú Diệp, con đi vào ăn cơm trước đi, ngoan.”

Tiểu Lục Hồi ủ rũ.

Diệp Bạch lấy đồ chơi ra, đi tới bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Để chú nói chuyện với mẹ con, con vào ăn cơm trước nhé.”

Tiểu Lục Hồi rất nghe lời anh.

Cũng rất thích món đồ chơi này.

Cô bé nhìn mẹ đầy háo hức, trái tim Lục U mềm nhũn: “Con cảm ơn chú Diệp đi.”

Lúc này Tiểu Lục Hồi mới vui vẻ hơn.

Cô bé cầm theo món đồ chơi yêu thích của mình, vui vẻ chạy đi… Sau khi vào phòng còn khoe cho bà ngoại xem món quà chú Diệp của cô bé vừa tặng cho cô bé, thực ra Minh Châu cũng đã nghe thấy âm thanh bên ngoài, trong chốc lát, trong lòng bà cũng rối loạn.

Đúng lúc này, Lục Khiêm từ trên tầng bước xuống.

Nhìn thấy món đồ chơi trên tay Tiểu Lục Hồi, trong lòng ông cũng đã suy đoán được đại khái. Ông ngồi xuống sô pha, gọi Tiểu Lục Hồi: “Cho ông ngoại nhìn xem nào, là ai tặng con món đồ chơi xấu thế này.”

Tiểu Lục Hồi bĩu môi một cái: “Rõ ràng là nhìn rất đẹp mà.”

Lục Khiêm nhìn về phía Minh Châu, cho bà một cái liếc mắt đầy sâu xa.

Minh Châu cũng rất bất đắc dĩ, bà đi tới nói: “Để xem Lục U định thế nào đã! Tạm thời anh đừng ra ngoài!”

Bà sợ Lục Khiêm lại tức giận.

Lục Khiêm “hừ” nhẹ một tiếng: “Anh mới không thèm rảnh rỗi ra nhìn cậu ta!”

Mặc dù nói như vậy nhưng dù sao thì ông vẫn thấp thỏm lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình, cơm cũng ăn không vào, cứ tập trung lén nghe ngóng động tĩnh bên ngoài…

Trong sân, Lục U chăm chú nhìn Diệp Bạch.

Cô bĩnh tĩnh lên tiếng: “Diệp Bạch, thật ra cho dù đứa trẻ này có còn hay không thì chúng ta đều không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa! Giữa chúng ta… Diệp Bạch, tôi không muốn nói lại những lời gây tổn thương cho người khác này một lần nào nữa, tôi chỉ muốn nói với anh, chúng ta đã kết thúc rồi, không có khả năng quay lại nữa đâu!”

Đôi mắt cô rũ xuống, trong lòng khó chịu.

Cô đã tha thứ cho anh một lần, cô luôn luôn nhượng bộ cho sự tồn tại của Gina, nhưng thực ra cô đã sai… Chia tay, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thế nhưng cô thực sự không ngờ, Diệp Bạch sẽ nói ra những lời như vậy.

Chỉ cần là một người phụ nữ, sẽ không ai có thể chấp nhận được, vậy nên không thể quay lại nữa.

Lục U vừa dứt lời, cục cưng trong bụng lại đá cô một cái. Hơn bốn tháng, cục cưng đã biết đạp rồi… Cô nhớ lại khi cô đang mang thai Tiểu Lục Hồi, mỗi khi cô và Diệp Bạch cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé kia đều cảm thấy vui sướng đến vậy.

Thế nhưng, bây giờ…

Cô từ chối ý tốt của Diệp Bạch, cô đã nói với anh rất rõ ràng, không để lại bất kỳ một đường sống nào.

Diệp Bạch tiến từng bước về phía trước.

Lục U liền lùi từng bước về sau.

Trong mắt Diệp Bạch hiện lên một tầng thất vọng, hồi lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Lục U, anh biết cho dù anh có nói gì, có làm gì cũng không thể bù đắp sai lầm anh đã phạm phải, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc em và con.”

Lục U cười nhạt: “Đứa trẻ rất khỏe, không cần anh chăm sóc!”

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Diệp Bạch, sau này đừng đến đây nữa! Khó khăn lắm Tiểu Lục Hồi mới quên được anh, anh vừa tới đây con bé lại nhớ lại!”

Sắc mặt Diệp Bạch trắng bệch: “Vậy em muốn sau này bọn chúng không được gặp anh, không có bố sao?”

“Anh là bố của chúng sao?”

“Diệp Bạch, anh xứng làm một người bố sao? Cục diện hôm nay là do ai tạo thành?”

……

Lục U nói xong, ngay cả bản thân cô cũng thấy hoảng hốt.

Cô không muốn kích động quá mức, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, hạ giọng, cúi đầu nói: “Không cần phải tranh luận xem ai sai ai đúng nữa! Diệp Bạch, chúng ta kết thúc rồi!”

Cô yêu cầu anh xách những thứ kia về: “Sau này đừng đến đây nữa!”

Cô không muốn nói tiếp, xoay người vào nhà.

Diệp Bạch nhìn theo bóng dáng cô.

Một người phụ nữ mang thai bốn tháng dù sao thì cũng có chút bất tiện, đặc biệt là Lục U còn bị phù nề khi mang thai… Chân cô sưng phù tới mức đi đứng cũng không thoải mái, thỉnh thoảng cô thậm chí còn không ngủ được.

Khi đó, trước khi đi ngủ, lúc nào Diệp Bạch cũng giúp cô ngâm chân rồi mát xa cho cô.

Nhưng bây giờ cô phải vượt qua thời kì mang thai thế nào đây?

Lục U biết Diệp Bạch đang nhìn mình, trong lòng cô cũng vô cùng khổ sở, hai người họ đã quen nhau nhiều năm như vậy, còn đã từng là vợ chồng, hơn nữa cô còn mang thai đứa con của anh… Thế nhưng yêu sâu đậm bao nhiêu thì tổn thương cũng sâu sắc bấy nhiêu.

Sự thật thì sao?

Đứa trẻ vẫn còn thì sao? Căn bản không thể thay đổi được gì cả.

Cô quay vào nhà, Lục Khiêm lập tức đặt bát xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cậu ta đi rồi?”

Lục U lắc đầu: “Con không biết! Nhưng con nghĩ hẳn là anh ấy sẽ không vào đây đâu!”

Lục Khiêm thở dài một hơi.

Minh Châu im lặng xới cơm cho Lục U, gắp thêm món cô thích ăn nhất. Chị Quế, người giúp việc trong nhà, còn xé một cái đùi gà đặt vào bát của cô, nhanh nhẹn nói: “Phụ nữ mang thai phải vui vẻ một chút, cố gắng đừng nghĩ tới những chuyện không vui này thì đứa trẻ sinh ra mới xinh đẹp khỏe mạnh được, giống như Tiểu Lục Hồi của chúng ta vậy!”

Tiểu Lục Hồi cúi đầu ăn cơm.

Một lát sau, giọng nói non nớt chưa trưởng thành của cô bé vang lên: “Chú Diệp không vui vẻ, cũng không khỏe mạnh!”

Lục Khiêm cũng không nhịn được mà bật cười.

Ông thưởng cho cô cháu gái nhỏ một cái đùi gà…

Bên ngoài, Diệp Bạch vẫn không rời đi!

Anh không thể mang những thứ này về được, bèn mang thẳng tới phòng bếp của Lục Viên, khi anh lái xe ra ngoài, bảo vệ đã đoán được kết quả, bèn cho anh một ánh mắt đồng cảm.

Lái xe ra ngoài, Diệp Bạch gọi điện thoại cho thư ký.

“Khoảng thời gian này tôi dự định làm việc tại thành phố C, sau này những tài liệu nào quan trọng thì cô đích thân mang tới thành phố C, tôi ở khách sạn XX… Đúng vậy, dùng xe chuyên dụng mang tới!”

Thư ký ở đầu bên kia tối sầm hai mắt.

Diệp Bạch dừng lại một chút, bỗng nhiên nói: “Lục U đang mang thai, tôi muốn chăm sóc cô ấy cho đến khi sinh con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK