Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lan Thính nắm lấy tay cô, trực tiếp xuyên qua áo sơ mi nhét vào trong người mình, trong giọng nói ấm nóng có chút kích động: "Là tính chiếm hữu của đàn ông! Hoắc Kiều... hôn anh đi!"

Cô không chịu.

Lúc này, cảm xúc của Khương Lan Thính đã lên đến đỉnh điểm, dù không làm chuyện vợ chồng nhưng anh vẫn khát khao được tiếp xúc với cô, anh xoay người, hơi ép vào cô, hôn thật sâu...

Hoắc Kiều đánh nhẹ anh, âm thanh ngắt quãng: "Anh có thấy phiền không?"

Khương Lan Thính như sói như hổ, hôn cô rất lâu.

Cuối cùng cũng bình ổn lại.

Anh tựa vào cổ cô, lẩm bẩm: “Nghĩ đến việc em nói muốn yêu người khác, anh hận không thể… hận không thể ăn em.”

Hoắc Kiều cười khẽ.

Khương Lan Thính đoán được cô đang nghĩ gì, quả thật là cô vẫn còn thích anh, nhưng bảo cô lập tức quay đầu là chuyện không thể nào, Hoắc Kiều không còn là cô bé như trước đây, cô đã là mẹ của Khương Sanh.

Anh không vội, anh còn có một năm để xoay chuyển.

Hai người ngọt ngào đùa giỡn.

Dường như đã lâu rồi họ không thoải mái như vậy, lát sau Khương Lan Thính suy nghĩ một chút rồi nói: "Quả nhiên, con cái là biện pháp tránh thai tốt nhất! Em nghĩ xem, nếu không có Tiểu Khương Sanh, bây giờ chúng ta đã tốt hơn."

Hoắc Kiều đỏ mặt.

Cô biết rõ anh đang giở trò lưu manh nhưng vẫn giả vờ như không hiểu.

Cô nói: “Không có Khương Sanh, chúng ta đã gặp lại nhau rồi.”

Khương Lan Thính gật đầu đồng ý: "Cũng phải!"

Anh kéo cô lại, nằm cạnh nhau, muốn cùng cô nói về những chuyện trước đây, nhưng nghĩ một hồi lại thấy dường như cũng không mấy vui vẻ... Nghĩ mãi rồi thôi luôn.

Với lại họ cũng không có bạn bè chung.

Khương Lan Thính chợt nghĩ hôn nhân của họ đúng là rất mong manh.

Hoắc Kiều buồn ngủ ngáp một cái: "Khương Lan Thính, có phải anh sắp đến kỳ mãn kinh rồi không, già mồm quá!"

Nói vậy nhưng cô vẫn tựa vào lòng anh, thì thầm: “Nhưng cơ thể lại hấp dẫn phụ nữ.”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng.

Hai người trò chuyện cả một buổi tối, ngày hôm sau Hoắc Kiều dậy không nổi, ngủ thẳng trên giường.

Khương Lan Thính đi tìm bố mẹ.

Nhưng sáng sớm bố Khương và mẹ Khương đã đưa Tiểu Khương Sanh về thành phố B, gọi điện nói rằng muốn cho hai vợ chồng có thế giới hai người...

Khương Lan Thính dở khóc dở cười.

Anh cúp điện thoại, trở về phòng, Hoắc Kiều ngủ rất say... Cô che đầu, từ ngoài nhìn vào, anh cảm thấy không khác gì Tiểu Khương Sanh, chỉ là một đứa bé lớn mà thôi.

Anh ngồi ở mép giường, vuốt mái tóc dài của cô, lắc đầu cười.

Dường như khi thực sự thích một người, đối phương làm việc gì cũng thấy dễ thương, còn nếu không thích thì sẽ liều mạng tìm ra khuyết điểm của họ, cho đến khi hai bên đều tổn thương nhau đến nỗi không thể chịu được.

Anh nghĩ, bây giờ chắc là rất thích!

Cô ngủ, anh lại cảm thấy cô đơn.

Anh giơ tay vào chạm vào cơ thể cô, cố ý trêu chọc, thật ra thì cũng không muốn làm gì cả, chỉ là muốn chọc cô mà thôi... Hoắc Kiều có chứng gắt ngủ, cô cầm tay anh ra cắn một cái, cuộn chăn lên, mơ mơ màng màng nói: "Khương Lan Thính, anh đừng có cầm thú quá! Nếu không chúng ta sẽ không qua được một năm đâu."


Anh nghĩ mình không nên làm phiền cô nữa, đi xem tài kiện vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK