Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Hoắc.

Hoắc Minh rất thích ẵm bồng trẻ con, nên khi về nhà Hoắc Tây gần như không có cơ hội chạm vào Miên Miên.

Ngày xưa đối với Hoắc Tây bọn họ thì luôn yêu cầu độc lập, đến lượt Miên Miên thì đều dẹp hết.

Bây giờ thì Hoắc Minh lúc nào cũng nói: “Miên Miên của chúng ta còn nhỏ xíu, độc lập cái gì!”

Hoắc Tây bắt bẻ: “Lục Trầm cũng có lớn hơn bao nhiêu đâu! Bố cũng yêu cầu như vậy mà.”

Hoắc Minh hơi sững lại: “Con trai thì phải nghiêm khắc hơn!”

Hoắc Tây thật sự cạn lời.

Thật ra cô cũng thương Miên Miên, Trương Sùng Quang cũng chiều con bé, đến người lớn trong nhà cũng cưng, nhưng cô sợ con bé vì quá được bao bọc cưng chiều nên sẽ trở nên ngây ngô, không hiểu chuyện đời.

“Con cháu trong nhà chúng ta sẽ không bị chiều hư đâu!”

Hoắc Minh thì ôm Miên Miên, hỏi con bé hôm nay đi bệnh viện tiêm có sợ không, mông nhỏ còn đau không?

Còn Ôn Noãn ở bên cạnh đút táo nghiền cho cô bé.

Hoắc Tây là đứa con gái đầu lòng của họ, còn Miên Miên là đứa cháu gái đầu tiên, thêm việc đây là con của cô và Trương Sùng Quang, nên lại càng thêm thân thiết.

Hoắc Minh chạm vào khuôn mặt nhỏ trắng bóc của Miên Miên, cười nói: “Bà ngoại của con bình thường không dễ gì đi hầu hạ người khác đâu.”

Ông còn chưa được như vậy bao giờ, thường ngày đều là ông đi chăm sóc Ôn Noãn.

Ôn Noãn liếc nhìn ông: “Ông toàn nói xàm! Mấy đứa Hoắc Tây bị ông dạy đến nổi tung hoành ngang dọc, bây giờ đến Miên Miên nữa rồi.”

Hoắc Minh cười nhẹ.

Dù tuổi đã lớn, nhưng Hoắc Minh vẫn rất hấp dẫn, ông dựa vào ghế sô pha, đưa tay giữ nhẹ eo của Ôn Noãn.

Ôn Noãn còn tính nói ông vài câu, nhưng quay lại nhìn thấy đôi mắt ấm áp của chồng mình.

Bà cũng thôi không nói nữa.

Quay qua thì nghe giọng nói ngọt ngào của Miên Miên: “Miên Miên không sợ! Mông nhỏ cũng hết đau rồi! Bố còn dẫn con với mẹ đi ăn bít tết, Miên Miên còn muốn đến thêm lần nữa.”

Ôn Noãn nghe thế liền biết, chỗ con bé bảo chính là nhà hàng Pháp của bà.

Khi còn trẻ, thỉnh thoảng bà có đến đây đàn.

Mấy năm nay thì lười đi lại, gần hai năm rồi chưa đến, không ngờ Miên Miên lại thích.

Ôn Noãn mỉm cười.

Bà nói với Hoắc Tây: “Để hôm nào mẹ đi sang tên nhà hàng đó cho con, xem như tặng quà cho Miên Miên.”

Hoắc Tây đang xem tạp chí, ngước lên: “Mẹ, Miên Miên còn nhỏ mà, với lại mấy đứa con nít có thích thứ gì quá năm lần đâu.”

Ôn Noãn đang định nói lại.

Hoắc Minh hắng giọng: “Tấm lòng của mẹ thì con cứ nhận là được rồi!”

Giọng nói của ông còn có chút khó chịu.

Hoắc Tây liền hiểu, đây là Bố cô đang bảo vệ người vợ yêu dấu, sợ bà ấy thất vọng.

Cô ấy đi đến bên cạnh Hoắc Minh.

Ôm lấy cánh tay ông như lúc cô còn nhỏ: “Vâng, con nhận ạ.”

Hoắc Minh vỗ nhẹ cô: “Vậy còn được.”

Nhìn vẻ mặt điềm đạm của Hoắc Tây, ông bỗng thấy, Hoắc Tây ngày càng giống mẹ của con bé, nhưng khi còn nhỏ tính tình của nó rõ ràng rất giống ông... Rất kiêu ngạo vênh váo.

Chắc có lẽ vì yêu Sùng Quang.

Nhưng ông nhìn ra, hai đứa nhỏ ở với nhau cũng không tệ.

Trong lòng cũng dần an tâm.

Lúc này, cái đứa làm cho người khác phải bận tâm đi từ trên lầu xuống, Hoắc Tây có hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn anh ấy: “Doãn Tư?”

Trong Hoắc Doãn Tư có vẻ mệt mỏi.

Anh ấy chỉnh lại nút áo, nói: “Đang bận làm dự án hợp tác, tới tận sáng nay mới xong!”

Nói xong thì anh ấy lại có chút thơ thẩn.

Gần đây anh ấy đắm mình vào công việc, nhưng bản thân cũng không biết đang làm gì, thành tích của công ty có tăng cao, nhưng trong lòng thì lại trống rỗng.

Mấy cô ngôi sao cũng tới tới lui lui.

Anh ấy cũng nghĩ đến việc ổn định, nhưng lại không tìm được người thích hợp, thôi thì vùi mình vào công việc.

Tuy Hoắc Minh cũng nóng lòng muốn bồng cháu, nhưng ông cũng hiểu, nên cũng không nói gì nhiều... Vẫn là Ôn Noãn nói một câu: “Doãn Tư, mẹ thấy con căng thẳng quá rồi! Hay đi du lịch đi con, đi ra ngoài cho khuây khỏa.”

Hoắc Doãn Tư ngồi đối diện Hoắc Tây.

Anh ấy có vẻ không để tâm lắm: “Công ty đang lúc cần tăng thêm tính đoàn kết, không bằng tổ chức cùng nhau đi!”

Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài.

Doãn Tư không dễ động lòng, lần trước thích con bé thư ký kia, còn làm đến rung chuyển trời đất.

Không biết bao giờ mới được như vậy thêm lần nữa!

Bọn họ đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng xe ô tô trong sân, Hoắc Tây đoán chắc là Trương Sùng Quang tan làm rồi chạy qua đây.

Cô nhìn thời gian.

Bảy giờ, trễ nửa tiếng so với lúc nói với nhau.

Ngay sau đó, quả nhiên là Trương Sùng Quang đi vào, một tay ôm hoa hồng, một tay cầm một con gấu bông đáng yêu, Miên Miên kêu lên một tiếng chạy đến ôm chú cừu nhỏ kia, mặt vùi vào bộ lông mềm mại của nó.

Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Đừng dựa vào gần như vậy, coi chừng bị dị ứng đấy.”

Miên có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn rất nghe lời.

Trương Sùng Quang đem bó hoa tặng cho Hoắc Tây, rất dịu dàng nói: “Tặng cho mẹ đứa nhỏ.”

Phụ nữ đều thích hoa.

Thấy dáng vẻ yêu thích của Hoắc Tây, Hoắc Minh nói với Ôn Noãn: “Sau này mỗi ngày anh sẽ tặng em một bó hoa.”

Hoắc Doãn Tư nói với vẻ thờ ơ: “Anh Sùng Quang bây giờ biết nhiều ha!”

Trương Sùng Quang phủi phủi ống quần: “Cảm ơn lời khen! Anh đây sẽ cố gắng nhiều hơn!”

Sau trận đối đáp quái gở, anh vỗ vai Doãn Tư: “Đi hút điếu không?”

Hoắc Doãn Tư nghĩ chắc anh có điều gì muốn nói.

Anh ấy cười cười, đứng dậy hai người một trước một sau đi ra sân, Hoắc Minh nhìn hơn nửa ngày, nhịn không được hỏi: “Quan hệ giữa hai đứa nó, tốt lên khi nào thế?”

Nói ra thì, giữa mấy đứa con trong nhà, thì qua hệ giữa Doãn Tư và Sùng Quang là căng thẳng nhất.

Hoắc Tây nhướng mày, không nói gì, nhưng cô đoán chắc là có liên quan đến chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm nay.

Cô và Miên Miên đi ra rồi, nhưng Trương Sùng Quang thì không có lập tức đi ngay.

Anh đã làm gì?

Trong sân, hai người đàn ông đang nuốt mây nhả khói, nhưng Trương Sùng Quang chỉ hút hai hơi rồi dập thuốc.

Doãn Tư liếc nhìn anh: “Sắp ôm đứa nhỏ, nên không dám hút?”

Trương Sùng Quang cười: “Chị cậu không cho!”

Doãn Tư kẹp điếu thuốc, rít mạnh hai hơi, dùng ngón tay thon dài cầm nó, chậm rãi thở ra một làn khói mỏng, một lúc sau, anh ấy không khỏi mỉm cười: “Cái mùi nực nồng của tình yêu!”

Anh ấy ngồi xổm trên bồn hoa.

Liếc nhìn Trương Sùng Quang nói: “Anh biết không, thật ra khi còn nhỏ tôi rất ganh tỵ với anh đấy!”

“Ganh tỵ tôi cái gì?”

Hoắc Doãn Tư cười, nói: “Hồi còn nhỏ, anh nhìn thì như không có gì, nhưng thật ra cái gì anh cũng có! Được Bố coi trọng, được chị tôi chăm sóc... Trong nhà ngoại trừ Hoắc Kiều là được nuông chiều ra, thì có đứa nào mà không phải tiếp nhận sự giáo dục ưu tú, nhưng đồng thời cũng phải đáp ứng rất nhiều yêu cầu, nhưng Bố lại ngầm cho phép anh mỗi đêm được ngủ chung với chị tôi, anh biết không, hồi còn nhỏ tôi không được cho phép có búp bê, vậy mà anh từ nhỏ đã có một con.”

Trương Sùng Quang có hơi nghẹn lời.

Búp bê... Doãn Tư hồi nhỏ còn có sở thích này à?

Hoắc Doãn Tư như đang chìm đắm vào ký ức năm xưa, mãi lâu sau, anh ấy mới nói: “Tình cảm của hai người lúc ấy, làm người khác ghen tỵ vô cùng, cho nên sau khi anh rời khỏi chị tôi, tôi vô cùng tức giận.”

“Rõ ràng cái gì cũng đã có rồi, vậy mà anh lại không biết đủ.”

Trương Sùng Quang im lặng hồi lâu.

Đây là lần đầu tiên Doãn Tư nói mấy lời như vậy với anh, xem ra vụ việc của cô thư ký An kia đả động đến cậu ấy rất nhiều, cũng đúng, đứa con cưng của trời, khó khăn lắm mới thật tình thật ý, cũng không để ý đến sự chênh lệch về gia thế, chỉ một lòng muốn đưa nàng về dinh, mà rốt cuộc lại bị bỏ rơi.

Trương Sùng Quang vỗ vai anh ấy, không nói gì.

Hoắc Doãn Tư cười cười, hút nốt điếu thuốc: “Được rồi, sắp ăn cơm rồi, vào thôi!”

Anh ấy đi được mấy bước.

Trương Sùng Quách ở phía sau gọi anh ấy lại: “Doãn Tư!”

Hoắc Doãn Tư như chìm trong bầu trời sẩm tối, xoay người lại: “Sao, còn chuyện gì?”

Trương Sùng Quang cầm điện thoại gửi một bức ảnh qua.

“Không có gì! Chỉ là hôm nay gặp một người, họ Tân, tên đầy đủ là Tân Bá Lai! Hắn ta dám này kia với chị cậu, nên tôi có nhẹ nhàng dạy dỗ lại hắn ta.”

Khi anh ấy nghe thấy cái tên Tân Bá Lai, mặt Hoắc Doãn Tư hơi biến sắc.

Làm sao anh có thể biết được người này!

Đây là... bạn trai của An Nhiên!

Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Tôi nghĩ bọn họ chắc chia tay rồi! Cái vị họ Tân này có vẻ muốn bớt đi hai mươi năm phấn đấu, nên tôi cũng giúp hắn ta một tí.”

Nói xong, anh đi về phía lối vào biệt thự.

Lúc đi ngang qua Doãn Tư, anh lại vỗ vai anh ấy.

Người Hoắc Doãn Tư căng cứng, đợi đến khi anh đi khuất, anh ấy mới lấy điện thoại xem bức ảnh... nhân vật chính là một đôi nam nữ.

Bức hình này rất khó coi, người đàn ông trẻ tuổi đè trên người phụ nữ, đang ra sức cày cấy.

Không cần nhìn mặt, chỉ cần liếc qua liền biết chuyện gì.

Hoắc Doãn Tư im lặng xem một lát, rồi xóa bức ảnh ấy đi... Anh ấy yên lặng đứng trong sân hồi lâu, anh ấy nghĩ, An Nhiên lại vì một người như vậy, vứt bỏ tình cảm của anh ấy.

Dù cho cuối cùng cô ngả bài với mình, dù cho cô không bán đi cái lắc tay kia, anh đều có thể thuyết phục chính mình, rằng cô có chút thích mình.

Giữa bọn họ, vẫn còn khả năng.

Nhưng cô lại đem theo tấm chân tình của anh cao chạy xa bay, rồi đem nó vứt xuống bùn đất.

Những ngày tháng ngắn ngủi tiếp xúc với nhau, đối với Hoắc Doãn Tư mà nói, tựa như một giấc mộng dài, nửa đêm tỉnh giấc, anh ấy nghĩ có phải những chuyện kia chưa từng xảy ra, An Nhiên chỉ là một người do anh ấy tưởng tượng ra.

Nhưng bức ảnh Trương Sùng Quang gửi, đã nói cho anh ấy biết, không phải mơ.

Hoắc Doãn Tư cười, thủ đoạn báo thù của Trương Sùng Quang, thật sự rất thâm độc.

Việc này, chị cậu chắc chắn không biết.

Hoắc Doãn Tư cũng không tính đi mách lẻo, giờ cậu đang cố gắng quên đi, nhưng dường như không thể, đến cuối cùng cậu có chút oán giận Trương Sùng Quang.

Ăn cơm xong, Trương Sùng Quang đưa vợ con ra về.

Lên xe được khoảng năm phút, đôi mắt Miên Miên bắt đầu díu lại, gật gà gật gù.

Trương Sùng Quang nhìn gương chiếu hậu.

Anh nói: “Em dỗ con ngủ đi, để tí xuống xe anh bế con lên lầu.”

Hoắc Tây gật đầu.

Cô nhẹ nhàng ru Miên Miên, mí mắt Miên Miên khép lại, qua một lát thì ngủ say sưa.

Hoắc Tây lấy khăn len, đắp lại kỹ càng cho cô bé.

Trương Sùng Quang chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên, chuyên tâm lái xe, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Đối với anh, việc anh và Hoắc Tây chia xa trong vài năm, còn có việc Hoắc Tây và Bạch Khởi bên nhau vài năm, là cái dằm trong tim anh, nhưng vì có Miên Miên, anh nguyện buông xuống.

Anh yên lặng lái xe.

Qua khoảng mười phút, anh nhỏ giọng nói: “Hôm nay chúng ta làm ở phòng khách đi, làm chuyện đó ở phòng ngủ chính, Miên Miên ngủ không yên giấc lắm.”

Mặt Hoắc Tây có chút nóng lên.

Cô nghiêng mặt sang một bên: “Anh lo lái xe đi! Nghĩ cái gì thế?”

Trương Sùng Quang nhướng mi, tất nhiên là nghĩ đến cô rồi!

Ngoài tình huống cấp bách như việc cô mang thai, thì một người đàn ông như anh, ở độ tuổi này mỗi tuần bốn năm lần không phải bình thường sao, mỗi đêm làm hai lần cũng đều dễ hiểu mà.

Nhu cầu của Hoắc Tây thì không như trước nữa.

Nhưng anh nhớ hôm đi công tác, ở phòng tắm, cô có vẻ cũng thích mà!

Đàn ông đối với vấn đề này rất để ý.

Trương Sùng Quang nghiên nhẹ, xem gương chiếu hậu nhìn Hoắc Tây, nhưng chỉ nhìn được nửa bên mặt của cô... Hình như gần đây cô mới uốn tóc, mái tóc dài xoăn nhẹ ôm lấy gương mặt của cô, nhìn trong rất nhỏ nhắn.

Màn đêm dần buông xuống.

Trương Sùng Quang bỗng nhiên có chút rung động.

Anh thích Hoắc Tây, nhưng giữa những cặp đôi thì thường động tình, sau đấy làm vài chuyện vợ chồng với nhau, nhưng còn rung động... thật sự rất ít.

Nhưng ngay lúc này, anh thật sự rung động.

Sự rung động của Trương tổng, đến quá đột ngột, sợ rằng một đứa trẻ Bố tuổi cũng không ngăn lại nổi.

Chiếc xe màu đen đắt tiền, chầm chậm dừng lại.

Hoắc Tây giúp anh bế Miên Miên xuống xe, Trương Sùng Quang đi phía trước, Hoắc Tây đi theo phía sau kéo kéo chiếc khăn Dior... Bốn đêm đúng là hơi lạnh.

Bọn họ không ở nhà ăn cơm, người làm cũng được rảnh rỗi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Lúc này vô cùng ân cần: “Bà chủ, có muốn uống gì không ạ?”

Hoắc Tây lắc đầu, đang tính nói, thì Trương Sùng Quang đã lên tiếng: “Không cần!”

Anh nói thêm: “Mười giờ chuẩn bị bữa đêm là được!”

Người làm mỉm cười nói vâng.

Cô ta nhìn Miên Miên, không kìm lòng nổi nói: “Cô chủ nhỏ ngủ ngoan quá.”

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn, con bé thật sự rất thích món đồ chơi hôm nay anh mua, ngủ rồi mà vẫn cầm không buông!

Anh nhẹ tay nhẹ chân bế Miên Miên lên lầu.

Chú chó đốm Tiểu Quang, không biết từ đâu xông ra, sủa gâu gâu.

Hoắc Tây ôm nó lên, nhẹ giọng vỗ về nó, Trương Sùng Quang vừa đi lên lầu vừa nói: “Em bây giờ có vẻ rất thương con chó đó.”

Hoắc Tây nghe ra anh là có ý khác.

Nhưng cô cũng lười đi tính toán với anh, lúc đầu anh đặt tên con chó là Tiểu Quang, thì đã đủ chó rồi.

Tâm trạng của Trương Sùng Quang rõ ràng rất tốt.

Anh bật đèn suốt quãng đường lên lầu, nhưng khi vào phòng ngủ thì chỉ bật mỗi đèn ngủ, đặt Miên Miên xuống, xong rồi nhẹ nhàng cởi giày nhỏ và áo khoác cho con bé, để con bé có thể thoải mái nằm ngủ trong chăn.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên trở nên vô cùng đáng yêu.

Trương Sùng Quang cúi đầu thơm cô bé, lòng anh thì yêu thương Miên Miên, còn cơ thể thì muốn làm chút chuyện với mẹ con bé.

Hoắc Tây ôm Tiểu Quang đi vào.

Tiểu Quang muốn nhảy lên giường, Hoắc Tây sờ đầu nó: “Tối nay ngủ ở ổ nhỏ.”

Đôi mắt cún của Tiểu Quang, ngập tràn sự thất vọng.

Nhưng khi Hoắc Tây đem thả nó xuống cái ổ màu hường của mình, thì nó vẫn rất nghe lời, nằm yên ở đấy không động đậy.

Bộ lông của nó, vừa bóng vừa mượt.

Hoắc Tây không kìm lòng không đậu vuốt vuốt, Trương Sùng Quang đứng phía sau thấy dáng vẻ yêu thích Tiểu Quang của cô, trong lòng trở nên mềm mại, trước khi cô đứng lên, anh từ phía sau ôm lấy cô, đặt cằm vào hõm cổ cô nhỏ giọng nói: “Nó rất nghe lời của em.”

Không đợi Hoắc Tây trả lời, anh lại nhẹ giọng nói tiếp.

“Anh cũng có thể nghe lời em! Hoắc Tây, em muốn anh như nào cũng được.”

Vừa nói, vừa hôn vào phía sau cổ cô.

Ánh đèn mờ nhạt, sắc đêm dịu dàng, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Hoắc Tây nghiêng đầu nhìn anh: “Anh rất muốn hả?”

“Ừm, anh rất muốn!” Từ đó giờ Trương Sùng Quang chưa bao giờ ngại ngùng bày tỏ dục vọng đối với cô, anh thích được cùng cô làm chuyện này, lúc trước còn ở bên nhau anh thích cô chủ động, nhưng bây giờ thì anh lại thích tự đi chinh phục cơ thể của cô hơn.

Trương tổng đầu tuổi 30, so với trước kia thì lão luyện hơn nhiều.

Với tư thế như vậy, từng nụ hôn cứ rải rác rơi xuống, cho tới nhiệt độ tăng cao đến mức gần như không chịu nổi nữa, anh mới bế cô lên đi ra phía ngoài phòng ngủ...

Hoắc Tây vẫn có chút lo lắng: “Miên Miên có thể còn chưa ngủ sâu đâu.”

Trương Sùng Quang dùng nụ hôn chặn môi cô lại, giọng khàn khàn: “Có Tiểu Quang ở bên cạnh con bé mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK