Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này khiến cho Lục U xúc động, cũng làm cô nhớ đến năm đó Diệp Bạch xảy ra chuyện.

Cô cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng hôm nay là năm mới, không thể buồn bã, ăn sáng xong cô kiếm cớ ra ngoài sân hóng mát... Đi đến hàng cây tử đằng trong sân, cô phát hiện ra rằng những chồi non đã mọc lên.

Cô trông thấy mà giật mình.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lục Thước đi tới, dựa vào đối diện nhìn em gái.

Lục U lắc đầu: "Không có! Chỉ hơi khó chịu thôi."

Lục Thước hiểu cô nhất, anh dịu dàng mỉm cười: “Nhớ lại chuyện mấy năm trước phải không?... Lục U, đó là chuyện quá khứ, cũng là ngoài ý muốn! Chúng ta không biết chuyện ngoài ý muốn như vậy có xảy ra nữa hay không, nhưng nếu vì sợ nó xảy ra mà không sống tiếp thì có lẽ loài người đã tuyệt chủng từ lâu, dù sao thì xưa nay trong tự nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu thảm họa to lớn, chúng ta thì lại vô cùng nhỏ bé trước tự nhiên."

Lục U nhìn những chồi non mới mọc đến ngẩn người.

Lục Thước nhẹ nhàng sờ đầu cô, nói: "Em còn nhớ lúc anh đưa chị dâu em về không? Lúc đó rõ ràng anh đã làm tổn thương cô ấy rất sâu sắc, chắc chắn cô ấy cũng rất hận anh, nhưng cuối cùng bọn anh vẫn đi tiếp, không phải vì điều gì khác, chỉ bởi vì anh thích cô ấy, cô ấy cũng thích anh... Lục U, nếu em không có chủ n, em có thể tự hỏi bản thân xem em có còn thích cậu ta hay không, có còn sẵn lòng trải qua cuộc sống này với cậu ta hay không."

Lục U hơi yếu đuối: “Anh, em không cố ý lạnh nhạt với anh ấy, chỉ là em không thể nhiệt tình với anh ấy được! Hoặc có lẽ là đã lớn tuổi, hay đã có khoảng cách... Em cũng cố gắng thử, nhưng vẫn không thể nào quay lại như trước đây."

Ánh mắt Lục Thước trầm xuống: "Vậy thì tiếp tục lạnh nhạt với cậu ta đi! Đàn ông thật lòng sẽ luôn ân cần! Dù sao thì cậu ta cũng đã làm những chuyện kia mà, em lạnh nhạt với cậu ta hai năm nữa cũng được."

Nói xong, anh lấy ra một bao lì xì đưa cho cô, ra vẻ anh lớn: “Chúc mừng năm mới, Lục U.”

Tên của Lục U có nghĩa là không phải âu lo.

Lục U nhận lấy.

Lục Thước lại cười nhẹ: "Cẩn thận đấy, đừng để có thêm đứa nữa! Cuối năm, nhà chúng ta không thể có thêm con cháu đâu!"

Lục U cầm bao lì xì đánh anh, anh trai xấu xa.

Lục Thước nhìn cô, thấy dáng vẻ cô bây giờ, anh không khỏi nghĩ đến khi còn bé... Anh nghĩ rằng mình nhớ đến khi còn bé, không phải vì khi còn bé tốt hơn bây giờ, mà là khi còn bé, cậu và ông ngoại vẫn còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết.

Hai anh em nói chuyện xong.

Trong sân có tiếng ô tô, xe dừng lại, nói là nhà họ Chương đến đón người.

Hiện tại Chương Bách Ngôn ít vốn liếng, nhân lực không đủ.

Chỉ cử tài xế chứ không có dì giúp việc đi cùng, vậy thì cần có người theo sang.

Minh Châu sợ Lục U khó xử nên định đi, nhưng Diệp Bạch biết Lục U lưu luyến, sợ làm Tiểu Lục Hồi tủi thân nên nói: “Con đi với Lục U! Vừa hay ra ngoài đi dạo luôn.”

Minh Châu: ...

Lúc này, Tiểu Lục Hồi chạy tới, Diệp Bạch cúi xuống bế cô bé lên, trước khi lên xe còn nhìn Lục U nói: "Lên xe!"

Lục U nhẹ nhàng nói: "Anh không cần phải đi sang đó!"

Ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm: "Anh muốn đưa Lục Hồi đến đó! Sau này lần nào anh cũng sẽ đưa, đi học, ra nước ngoài, thậm chí là lập gia đình... Lục U, Lục Hồi sống với chúng ta, tất cả mọi chuyện phải là anh làm, nếu anh trốn tránh những điều này thì anh không xứng đáng để con bé gọi là bố."

Anh lại nói: "Anh không phải người ích kỉ! Anh không chỉ muốn có thế giới hai người với em! Anh cần em, bao gồm cả Lục Hồi và Lục Ngộ."

Cổ họng Lục U hơi nghẹn lại...

Giờ phút này, cô như quay về quá khứ, về thời điểm mang thai Tiểu Lục Hồi, về thời điểm cô hết lòng tin tưởng Diệp Bạch... Cô vô cùng xúc động, thậm chí còn muốn khóc.

Lục U nhìn anh chăm chú.

Diệp Bạch cũng vậy.

Hồi lâu sau, anh ôm con đi đến bên cạnh Lục U, cúi đầu nhìn cô: "Lên xe trước đi!"

Đang trong Tết, nhưng Lục U không cầm được nước mắt.

Cô vươn tay nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Hồi, cô nhóc dường như biết tâm trạng của mẹ mình nên cũng nghiêng người lại gần muốn được cô ôm, Lục U ôm lấy cô bé, vùi mặt thật sâu vào mái tóc rối bù của con mình để che đậy sự xúc động của mình.

Từ đầu đến cuối, Diệp Bạch chỉ dịu dàng nhìn cô, không hề lộ ra một chút gì là thiếu kiên nhẫn.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, đưa cô lên xe của nhà họ Chương.

Tài xế nhà họ Chương đóng cửa lại cho họ, chào Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu rồi lên xe.

Tâm trạng Lục U rất phức tạp.

Tiểu Lục Hồi thì lại rất vui vẻ, cô bé nói với mẹ rằng em trai tên Chương Vũ vừa ngoan vừa đáng yêu, còn có một anh trai nhỏ tên Tần Phấn, chỉ cần nói đến anh ấy một chút là mặt anh ấy sẽ đỏ lên như mông khỉ, giống như một cô gái vậy!

Lục U: ...

Diệp Bạch cười khẽ, anh nói với Lục U: "Ai dạy con bé vậy? Nói đến mông khỉ, thì sáng sớm nay mặt em cũng đỏ như mông khỉ đấy..."

Lục U nghe không nổi nữa rồi.

Cô cảm thấy Tiểu Lục Hồi đã học được từ Diệp Bạch.

Cô dứt khoát quay đầu đi, không thèm nhìn cả người lớn lẫn đứa nhỏ.

Diệp Bạch nói với Tiểu Lục Hồi: “Mẹ giận rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK