Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt anh sâu thẳm, anh nhìn cô chằm chằm, một lúc sau anh hôn cô và xoay người lật lại.

Khương Lan Thính liền nằm bên cạnh cô, khẽ thở hổn hển.

Một lúc sau, anh nắm lấy tay cô, đan xen các ngón tay với cô, thì thầm: "Anh hiểu!"

Anh nghiêng người nhìn cô chăm chú, thì thầm:"Chúng ta xa nhau được hai năm, em đã thay đổi rất nhiều nhưng anh lại không có phát hiện...... Hoắc Kiều, anh không nên nhìn em bằng ánh mắt của quá khứ nữa, em không còn là Hoắc Kiều của ngày xưa, Khương Sanh...... Mang đến cho em rất nhiều, em không bao giờ hối hận khi sinh ra thằng nhóc. "

Sau khi gặp lại, anh thường nói rất nhiều lời yêu thương.

Cô có thể bị cám dỗ, động tâm.

Nhưng chưa bao giờ có một câu nào gây cho cô cảm giác xúc động như vậy, anh nói rằng cô chưa bao giờ hối hận cả.

Đúng vậy, cô chưa bao giờ hối hận.

Khương Sanh không chỉ đơn giản là cốt nhục, mà cũng làm cho cô được trải qua niềm vui làm mẹ, có lẽ cô không còn tự do như trước và đôi khi sẽ rất khó khăn...... Nhưng cô rất hạnh phúc.

Bởi vì cô yêu Khương Sanh, yêu con trai của họ.

Khương Lan Thính nói chuyện dịu dàng hơn, anh hỏi: "Hoắc Kiều, bây giờ em đang cùng anh sống ở bên nhau, có phải lý do là vì con trai không?"

Hoắc Kiều nói lời thật lòng: "Phải!"

Cô xoay người nhìn anh, ánh mắt có chút dịu dàng: “Khương Lan Thính, nếu chúng ta ly hôn, em nghĩ mình sẽ không tái hôn với ai nữa cả, nhiều lắm là yêu đương thôi… Em đồng ý một năm, ngoài chúng ta thì còn cho Khương Sanh một cơ hội có được tình yêu thương của bố."

Giọng Khương Lan Thính có chút nguy hiểm: "Em nói gì? Lặp lại lần nữa?"

Hoắc Kiều không biết nói thế nào...

“Em sẽ không tái hôn với ai nữa cả.”

"Không phải câu này."

"Cho Khương Sanh một cơ hội có được tình yêu thương của bố."

"Cũng không phải câu này."

Khương Lan Thính sờ mặt cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Em nói, em sẽ yêu người khác.”

Hoắc Kiều nhìn anh với ánh mắt như nhìn một kẻ có bệnh thần kinh.

Cô đẩy tay anh ra, nói: "Nếu chúng ta ly hôn, đương nhiên là em sẽ tính tới chuyện yêu đương, anh có từng nghe nói đến chuyện phải giữ trinh tiết cho chồng cũ không?"

"Anh sẽ không!"

Khương Lan Thính nhẹ giọng nói: “Cho dù chúng ta ly hôn, anh sẽ không yêu ai nữa… Anh không có cách nào ngăn cản em yêu đương, nhưng anh nghĩ mình sẽ thường xuyên đi theo em, nhìn em và người khác ở bên nhau, có lẽ anh sẽ không thể nhịn được mà ra tay."

Hoắc Kiều liếc nhìn anh: "Từ khi nào anh lại trở nên bá đạo như vậy!"

“Em không hiểu đàn ông đâu.”

Khương Lan Thính giơ tay ôm cô vào lòng, anh rất cao, hơn một mét tám lăm, Hoắc Kiều tuy cao nhưng tựa vào ngực anh thì vẫn rất nhỏ nhắn... Cô do dự một lát rồi cũng áp mặt vào ngực anh.

Ba nút áo sơ mi của anh bị cởi ra, để lộ khuôn ngực trắng nõn.

Vừa văn nhã vừa gợi cảm.

Anh cúi đầu nhìn cô, vuốt lại mái tóc đen dài cho cô, hạ giọng thấp hơn: “Em không hiểu đàn ông đâu, nếu chúng ta chỉ yêu nhau đơn thuần thì sẽ là chia tay rồi thôi, nhưng một khi đã trở thành vợ chồng thì sẽ khác, dù có ly hôn thì anh vẫn sẽ coi em là vợ anh, là mẹ của con anh, bản chất xấu xa của đàn ông khiến anh không muốn chia sẻ em với người khác, yêu đương không được, lên giường càng không được. "

Đây là lần đầu tiên Hoắc Kiều nghe được luận điệu này.

Cô mắng anh không biết xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK