Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lan Thính không thích đồ ăn Trung Quốc.

Nhưng anh lại sẵn lòng nghe Tống Thanh Thanh kể về những giấc mơ của mình, anh cảm thấy chuyện này rất thú vị, bởi lẽ xung quanh anh không có người phụ nữ nào giống như vậy, đa số đều giống như Hoắc Kiều, xinh đẹp tao nhã.

Anh không thể tưởng tượng được cảnh Hoắc Kiều có thể đến một nơi thế này ăn sáng.

Cho dù có đến đây đi chăng nữa, có lẽ đó cũng sẽ là lần cuối cùng trong đời cô.

Lát sau, Khương Lan Thính khẽ nhíu mày.

Bởi vì anh phát hiện bản thân vừa mới thất thần, nghĩ đến bạn gái cũ của mình, rõ ràng là bọn họ đã chán ở bên nhau nên mới chia tay… Hay nói đúng hơn là do anh đã có đối tượng mới.

Tống Thanh Thanh còn đang kể chuyện.

Cơ thể của Khương Lan Thính cũng rất thành thật, anh nhỏ giọng ngắt lời cô ta: "Chúng ta sang quán khác ăn sáng đi! Anh biết quán này khá ngon."

Tống Thanh Thanh hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Lát sau, cô ta mới hỏi lại lần nữa: "Đổi quán? Khương Lan Thính, anh không thích chỗ này sao?"

Khương Lan Thính rất kiên nhẫn nói chuyện với cô ta: "Không phải là không thích! Chỉ là anh thấy thời gian đợi món hơi lâu, anh biết một nhà hàng kiểu Tây có bữa sáng rất ngon, cà phê rất thơm!"

Tống Thanh Thanh gật đầu.

Lúc nãy, phục vụ mang bữa sáng lên cho bọn họ, nguyên một khay đầy ắp.

Tống Thanh Thanh không muốn lãng phí nên cầm một que bánh quẩy lên cắn một miếng, giòn rụm béo ngậy, cô ta thấy ăn rất ngon, bèn nói với Khương Lan Thính: "Phần còn lại gói lại cho chúng tôi mang về! Khương Lan Thính, anh có thể dùng trong bữa trà chiều."

Khương Lan Thính miễn cưỡng cười cười.

Thật ra đàn ông bận rộn như anh làm gì có thời gian dùng trà chiều, mà dù có thì cũng chỉ là gặp gỡ xã giao, chẳng ai lại đi ăn bánh quẩy uống sữa đậu trong trường hợp đó.

Nhưng anh cũng không bắt bẻ làm cô ta xấu mặt.

Anh thấy Tống Thanh Thanh rất thẳng thắn, đáng yêu, hơn nữa còn chất phác, không giống những người bạn gái trước đây của anh, nếu cưới cô ta về giữ trong nhà, hẳn là cuộc hôn nhân lâu dài này sẽ không nhàm chán.

Trong lúc chờ đóng gói mang về, Tống Thanh Thanh sợ anh chờ lâu bực mình, bèn không ngừng mỉm cười an ủi anh.

Khương Lan Thính nói thẳng: "Anh lên xe chờ em!"

Tống Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến khi Khương Lan Thính rời đi, người phục vụ rất quen thuộc với cô ta liền gói lại cho có lệ, đi tới hỏi nhỏ: "Tìm được sugar daddy ở đâu ra đấy? Nhìn từ trên xuống dưới chỗ nào cũng thấy tiền… Thanh Thanh, anh ta kết hôn chưa vậy?"

Tống Thanh Thanh đỏ bừng mặt, đáp: "Anh ấy vẫn còn đang độc thân, chúng tôi tự do yêu đương, không có chen vào chuyện gia đình của người khác."

Đương nhiên người phục vụ không tin những lời này!

Nhưng cô ta chỉ cười cười cho qua.

Tống Thanh Thanh cảm thấy uất ức, cô ta cầm bữa sáng trở lại xe của Khương Lan Thính, khi lên xe không nói lời nào… Khương Lan Thính quay đầu nhìn cô ta, khởi động xe: "Sao vậy em?"

Giọng điệu của anh rất dịu dàng, nhưng không biết vì sao Tống Thanh Thanh cảm thấy có chút xa cách.

Cô ta cắn môi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh Khương, hình như mối quan hệ của chúng ta không thích hợp lắm?"

Vẻ mặt Khương Lan Thính thản nhiên như không, xe chạy khoảng năm phút, anh mới tiếp lời: "Sao vậy, em không muốn ở bên anh à?"

Cách nói chuyện này rõ ràng không hề có ý định dỗ dành cô ta.

Tống Thanh Thanh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tự thuyết phục được mình: "Em muốn chứ!"

Một tay Khương Lan Thính lái xe, một tay cầm lấy tay Tống Thanh Thanh.

Trong suy nghĩ của anh, hai người yêu đương sẽ luôn ngọt ngào sến sẩm với nhau, nhưng anh lại cầm phải một bịch sữa đậu nành và bánh quẩy, tuy rằng bên trong có bọc thêm một cái túi nữa, nhưng túi nhựa bên ngoài vẫn dính đầy dầu mỡ.

Anh không khỏi cảm thấy chán nản, cảm giác này không tốt chút nào.

Anh nghĩ hóa ra không phải tất cả phụ nữ đều sẽ giống Hoắc Kiều, luôn duy trì hình tượng hoàn mỹ từng phút từng giây. Thì ra phụ nữ chưa lập gia đình cũng có thể có phong thái bình dân như vậy.

Cuối cùng hai người không thể ăn bữa sáng cùng nhau vì cuộc họp sáng ở Khương Thị sắp bắt đầu!

Anh chỉ có thể đưa Tống Thanh Thanh về nơi ở của cô ta, sau đó tự lái xe về công ty, khi xuống xe anh mới phát hiện ở nơi ghế phó lái có một túi đồ ăn sáng... đầy dầu mỡ.

Có tiếng gõ cửa kính xe, anh hạ cửa sổ xuống, là thư ký Anna.

Anna vừa trẻ tuổi vừa xinh xắn, mặc đồng phục thư ký rất đẹp, nở nụ cười ngọt ngào: "Tổng Giám đốc Khương, cuộc họp sáng sắp bắt đầu rồi!"

Khương Lan Thính chỉ vào ghế phó lái: "Xử lý thứ này đi!"

Anna không khỏi sửng sốt khi thấy túi đồ ăn sáng kia, có điều lập tức trở nên tự nhiên, nói: "Hôm nay cô Hoắc ăn sáng kiểu Trung Quốc với Tổng Giám đốc Khương ạ?"

Khương Lan Thính mở cửa xuống xe, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi chia tay!"

Anna:… (Thế đây là người phụ nữ mọc hoang ở đâu ra vậy?)

Hóa ra sếp đã có niềm vui mới rồi!

Nhưng vị sếp có niềm vui mới đang cau mày đứng trong thang máy, trông có vẻ cũng không vui lắm… Anh ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào con số màu đỏ ở trên thang máy, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Anna, chia tay với phụ nữ thì nên tặng quà gì mới được đây?"

Anna vẫn ngọt ngào làm tròn trách nhiệm của mình: "Dựa vào những mối quan hệ trước đây của Tổng Giám đốc Khương và địa vị của cô Hoắc, tôi nghĩ tặng một bộ trang sức có giá khoảng năm mươi triệu tệ là ổn, nếu giá thấp hơn sẽ không đáng để tặng!"

Cô ta lại hỏi: "Tổng Giám đốc Khương, có cần tôi xử lý giúp ngài không ạ?"

Mặt Khương Lan Thính vẫn không chút thay đổi: "Không cần! Tôi tự xử lý được!"

Anna thầm nghĩ có lẽ niềm vui mới của sếp không tốt lắm, nếu không sao Tổng Giám đốc Khương có vẻ không tập trung như vậy? Trông sếp chẳng có chút hứng trí của người đang yêu gì cả, cô ta còn nhớ hai năm trước khi Tổng Giám đốc Khương vừa ở bên cô Hoắc, lúc nào cũng rất để ý hình tượng, cả người luôn phấn chấn vui vẻ.

Lúc họp, Khương Lan Thính có hơi mất tập trung.

Anh còn mãi suy nghĩ quà chia tay cho Hoắc Kiều, nên là đá ruby hay sapphire đây nhỉ, hay là tặng thẳng kim cương luôn? Kết quả là chất lượng cuộc họp giảm sút không phanh, họp cả ngày mà chẳng thảo luận ra được gì.

Đến khi tan tầm, ông Khương đến tìm anh nói chuyện, hỏi bóng hỏi gió chuyện hẹn hò của anh: "Bố nghe nói anh và cô bé bên nhà họ Hoắc kia bên nhau cũng lâu rồi, sao không dẫn về ra mắt ông nội?"

Khương Lan Thính ngồi trên tay vịn ghế sô pha, duỗi đôi chân dài miên man của mình.

Nghe vậy, anh thản nhiên nói: "Con chia tay với cô ấy rồi!"

Ông Khương không nói nên lời: "Yêu nhau lâu vậy rồi sao còn chia tay? Không phải hai đứa ở chung rồi sao?"

Khương Lan Thính: "Bố, sao bố biết chuyện này?"

Ông Khương tức giận nói: "Bố nghe mẹ anh nói vậy! Bà ấy trông vui lắm."

Tin tức truyền miệng giữa mấy vị phu nhân rất mau lẹ, chẳng có gì bất ngờ!

Khương Lan Thính lại thả thêm một quả bom nguyên tử: "Con quen người khác rồi! Muốn kết hôn với người này!"

Ông Khương phấn chấn lên ngay: "Là người thế nào? Để bố lọc cho anh, thấy ổn thì dẫn đến ra mắt ông!"

Đương nhiên Khương Lan Thính không phải kẻ ngốc, anh tô điểm một chút thân phận cho Tống Thanh Thanh: "Bọn con quen nhau ở câu lạc bộ."

Ông Khương: "Tình một đêm?"

Khương Lan Thính nhíu mày: "Bố, bố nghĩ đi đâu vậy! Cô ấy là nhân viên của câu lạc bộ!"

Anh ta kể ra một số chuyện, cuối cùng tiết lộ thân phận thật sự của Tống Thanh Thanh, ông Khương mất bình tĩnh đến mức suýt thì phải uống thuốc trợ tim: "Anh nói anh chia tay với Hoắc Kiều rồi muốn kết hôn với một đứa phục vụ?"

Khương Lan Thính rất bình tĩnh, đáp: "Cô ấy cũng có lý tưởng của riêng mình! Cô ấy muốn mở một cửa hàng."

Ông Khương tức giận, tới tới lui lui trong phòng: "Con nhỏ đó chắc chắn là muốn tiền của anh để đi xây dựng sự nghiệp thôi! Anh đúng là váng đầu rồi! Bình thường thì khôn ngoan như vậy, giờ lại nhìn không ra chuyện này à! Hai đứa là mây cùng tầng sao, làm sao có thể sống cùng nhau được? Anh nói cho bố biết, bình thường sao anh và con nhỏ đó có tiếng nói chung được, rồi sau này sao mà nâng đỡ cùng nhau tiến bộ, sinh con sao mà nuôi dạy được… Khoảng cách này quá lớn!"

Khương Lan Thính vỗ nhẹ ống quần: "Con đã quyết rồi!"

Ông Khương chỉ vào anh: "Anh đừng mơ được bố và mẹ anh đồng ý! Cũng đừng nghĩ đến việc đưa con bé đó về nhà!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK