Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy giọng nói của Hoắc Doãn Tư, An Nhiên sửng sốt.

Tổng Giám đốc Hoắc sao lại đến đây?

Lúc cô đang bàng hoàng, Hoắc Doãn Tư ở bên ngoài cất tiếng: "Nếu em không mở cửa, tôi sẽ đá nát cái cửa này! Dù sao thì cái cửa này cũng nát sẵn rồi."

An Nhiên đành phải chống tay ngồi dậy, đi mở cửa cho anh.

Thời khắc cánh cửa ấy mở ra, cô nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Doãn Tư có chút phiền muộn. Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, cậu ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt cao ngạo.

"Trong nhà chật chội lắm!" An Nhiên ngập ngừng nói.

Hoắc Doãn Tư nhìn qua phía bên trong, căn gác chưa đầy 40 mét vuông này quả thực nhỏ bé đến đáng thương.

Nhưng cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp.

Cậu xách túi đi vào, bộ trang phục cao cấp thiết kế riêng của cậu không hề phù hợp với căn phòng cũ này. Thế nhưng cậu vẫn rất tự do tự tại, lấy một hộp thuốc từ trong túi ra: "Thuốc giảm đau! Em biết liều lượng uống rồi đúng không?"

An Nhiên vẫn ngơ ngác nhìn anh.

Cô không hiểu tại sao một người có thân phận như cậu lại cố ý muốn tới đây. Cô không hiểu, bọn họ vốn là người ở hai thế giới khác nhau, tại sao cậu lại không ghét bỏ cô.

Đôi mắt của cô lặng lẽ ửng đỏ.

"Em bị ốm đến ngốc rồi à?"

Hoắc Doãn Tư ra vẻ người bề trên: "Làm sao? Còn muốn cấp trên rót nước cho hay sao?"

An Nhiên lắc đầu: "Tổng Giám đốc Hoắc không cần đối xử tốt với tôi như vậy."

"Tôi chỉ sợ không có ai nấu cơm cho tôi thôi."

Hoắc Doãn Tư miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, xong vẫn rót cho cô một ly nước ấm, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn so với ban nãy: "Uống thuốc đi!"

Tuy rằng bình thường trêu chọc cô ấy rất thú vị, nhưng lần này cô ấy bệnh rồi, cậu phải chiếu cố cô thật tốt mới được.

Với lại, nơi này tuy rất nhỏ, rất cũ kỹ, nhưng thỏ nhỏ cũng có lòng tự ái.

An Nhiên nhận lấy thuốc, đôi mắt càng đỏ hơn.

Cô lặng lẽ uống thuốc, lúc ngước mắt lên nhìn, cô thấy Hoắc Doãn Tư lấy ra hai hộp cơm, vừa nhìn đã biết là đồ mua từ khách sạn năm sao.

Cậu muốn ăn cơm ở đây ?

Hoắc Doãn Tư nhìn thấy cô ngơ ngác, cẩn thận hỏi thử: "Em không đói à? Em không đói nhưng tôi đói!"

An Nhiên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Cô vội vàng lau ghế giúp cậu, lau đến mép bàn, trong chốc lát cô bỗng thấy quẫn bách.

Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn kỹ cô, nhưng ánh mắt vẫn có thể coi như là dịu dàng.

An Nhiên ngồi xuống, ăn một miếng rồi nhẹ giọng nói: "Ăn xong thì anh trở về đi! Nơi này không phải là nơi mà người có thân phận như anh nên tới."

Hoắc Doãn Tư vẫn nhìn về phía cô.

Nhịp tim của An Nhiên chợt đập nhanh trong chốc lát, cô gần như bối rối nhìn cậu.

Bỗng nhiên, Hoắc Doãn Tư tiến lại gần cô.

Cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi hồng của cô, thanh âm khàn khàn rất quyến rũ: "Nếu không muốn ăn cơm, có thể làm chuyện khác."

An Nhiên cơ hồ không thể động đậy.

Cô chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt, đối lập với bộ dạng chật vật của cô, cậu vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ đến như vậy.

Với cô mà nói, cậu giống như một món đồ xa xỉ được đặt trong tủ kính, vĩnh viễn cũng không mua nổi.

Nhưng trong giây phút này, cô vẫn không kiềm chế được mà rung động.

Có thể là do từ trước đến nay cuộc sống của cô đã quá khổ sở rồi.

Vậy nên, khó khăn lắm mới có một người quan tâm cô, cô liền khát vọng phần ấm áp đó, không nỡ rời xa.

Hoắc Doãn Tư một lần nữa hôn cô.

Cậu bế cô đặt lên chiếc giường nhỏ. An Nhiên có chút bất an, cô chặn vai cậu lại, giọng run run: "Hoắc Doãn Tư!"

Lần đầu tiên cô gọi cậu như vậy, rõ ràng là một chuyện to gan, nhưng giờ phút này lại tỏ ra như là chuyện đương nhiên.

Hoắc Doãn Tư quỳ gối, tay chống mép giường tay nâng chiếc cổ nhỏ xinh của cô, vừa nhẹ nhàng hôn cô vừa trấn an: "Đừng sợ. Tôi sẽ không làm gì đâu."

Thỏ nhỏ vẫn đang rất ốm, cậu cũng chỉ muốn hôn cô một chút.

Nhưng An Nhiên vẫn cứ run rẩy không ngừng.

Rõ ràng cô ấy vẫn chưa từng nếm trải mùi vị của đàn ông.

Hoắc Doãn Tư cũng vậy, cậu giữ mình trong sạch, ngay cả việc tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu cũng chưa từng thử qua.

Cậu vốn dĩ không có kinh nghiệm, nhưng dù sao đàn ông vẫn sẽ xem qua vài bộ phim, cậu biết phải làm gì để cho phụ nữ thoải mái, mặc dù chỉ là vài chiếc hôn và chạm, nhưng cũng đủ để cho cô dần dần hòa tan ở trong ngực cậu...

Sau đó, cô chủ động ôm lấy cổ cậu.

Hoắc Doãn Tư động tình không thể kìm nén, cậu ghì lại tay cô, tỏ ý nhờ cô giúp mình. Trong không gian hẹp, khắp nơi đều là hương vị tình ái khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Bữa tối bị trì hoãn một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, thức ăn phải hâm nóng lại trong bếp của An Nhiên rồi mới ăn được.

Lúc ăn cơm, ai cũng không nói gì, An Nhiên cúi thấp đầu trong im lặng.

Gương mặt của cô đang rất nóng!

Cô cảm thấy nụ hôn hôm nay, cuộc thân mật này, dù xét theo nhan sắc hay địa vị, cũng là cô chiếm được lợi.

Cô không biết phải đặt mắt mình vào đâu.

Cơm nước xong, Hoắc Doãn Tư nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, mỉm cười: "Vẫn còn xấu hổ ư?"

Cậu quan sát xung quanh rồi vẫn quyết định mở lời: "Dọn đến ở cùng tôi đi."

Cậu lại thêm một câu: "Em có thể chọn ở phòng khách hay phòng ngủ."

An Nhiên do dự một chút.

Cô nhẹ giọng nói: "Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ta... không hợp."

Hoắc Doãn Tư vốn đang mang gương mặt với nụ cười nhẹ chợt khựng lại, một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng nói: "Vậy là tôi bị từ chối rồi à? Nguyên nhân là gì? Do không môn đăng hộ đối sao?"

Bố mẹ cậu còn không thèm để ý chuyện này, cậu cũng không cần gia thế của phụ nữ để dệt hoa trên gấm.

Có lẽ nếu không có An Nhiên, cuối cùng cậu sẽ đồng ý liên hôn.

Nhưng cậu thích cô, cậu cảm nhận được niềm hạnh phúc mà cô mang lại. Người ta bình thường nhìn Hoắc Doãn Tư như một quý công tử với địa vị cao không thể với tới, nhưng đứa trẻ được nuôi trong hào môn thế gia so với người khác thì càng biết rõ ràng hơn bản thân muốn gì.

Cậu muốn có An Nhiên.

Dù cho cô không quen sống trong thế giới của anh, vậy thì cô cứ làm chính mình là được.

Cô có thể không làm phu nhân nhà Hoắc, cô chỉ cần làm thư ký nhỏ của anh, về nhà làm thỏ nhỏ của anh.

Bọn họ còn có thể sinh một đàn thỏ con.

Chỉ cần cô nguyện ý, đàn thỏ con còn có thể giao cho cô dạy dỗ, nhưng cậu sẽ chọn một đứa để tự mình dạy dỗ việc thừa kế gia sản, những đứa thỏ con khác sống vui vẻ giống An Nhiên như vậy là được rồi.

Môi An Nhiên động nhẹ một cái.

Những lời suýt chút nữa bật thốt lên cuối cùng lại được An Nhiên nuốt xuống: "Ngày mai... Ngày mai tôi không đi đến chỗ của anh đâu!"

Cô lấy hết dũng khí nói.

Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn đôi mắt cô thật lâu, ý của cô rất rõ ràng, cô cự tuyệt anh.

Nếu là trước đây, cậu sẽ không kiên nhẫn với phụ nữ

Nhưng lần này là ngoại lệ, cậu hiếm khi kiên nhẫn đến vậy, thậm chí còn không bức bách cô: "Cũng được."

Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, nói lời từ biệt với cô, dặn cô đi làm đừng đến trễ.

Cánh cửa cũ kỹ khép lại.

Hoắc Doãn Tư đứng giữa hành lang u ám. Cách một tấm cửa, An Nhiên nhẹ nhàng tựa vào phía sau.

Nước mắt chợt rơi xuống khỏi khóe mắt cô.

Cô không phải người lòng dạ sắt đá, có một người đối tốt với cô như vậy, nguyện ý bao dung cô... Cô đương nhiên sẽ rung động.

Nhưng cô không thể đồng ý với cậu.

Bọn họ... vốn dĩ là người từ hai thế giới khác nhau!

...

Ngày hôm sau, tập đoàn Hoắc Thị.

Hoắc Doãn Tư ngồi trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, cậu dựa lưng vào ghế ngồi làm từ da thật, ngón tay gõ lên bàn.

Mười giờ rồi, An Nhiên vẫn chưa đến!

Hoắc Doãn Tư nghiêng người nhấn gọi đường dây nội bộ: "Thư ký An đến chưa?"

Tổng thư ký của hắn đáp: "Vẫn chưa! Tổng Giám đốc Hoắc, ngài cần tôi gọi điện thoại cho cô ấy không?

Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt nói: "Không cần!"

Cậu đã gọi điện thoại cho An Nhiên rồi, cô tắt nguồn.

Cậu nghĩ thầm, có phải do cơ thể cô mệt mỏi hay không?

Tối hôm qua đúng là không nên để cô ấy lại nơi đó, vừa tối vừa lạnh, chẳng lẽ cô ốm rồi?

Hoắc Doãn Tư lập tức đứng dậy.

Cậu cầm chìa khóa xe rồi đi ra khỏi phòng làm việc, thư ký Nghiêm tiến đến hỏi: "Tổng Giám đốc Hoắc, chỉ một lúc nữa hội nghị sẽ bắt đầu rồi!"

"Hoãn lại!" Hoắc Doãn Tư không cần nghĩ ngợi mà ra lệnh.

Thư ký Nghiêm cũng đã theo cậu mấy năm, đoán ra được việc này có liên quan đến thư ký An. Cô thầm nghĩ, thư ký An có sức ảnh hướng lớn thật.

Hoắc Doãn Tư lúc xuống tầng lại gọi một cuộc điện thoại cho cô.

Vẫn tắt nguồn.

Cậu ném điện thoại, gương mặt đẹp đẽ có chút sa sầm, lái xe về phía nhà của An Nhiên.

Mười lăm phút sau, cậu dừng xe lên lầu.

Lúc tùy tiện đẩy cửa ra, cậu nhìn vào trong liền thấy một người phụ nữ trung niên đang thu dọn đồ đạc. Nghe thấy tiếng mở cửa, người phụ nữ trung niên chợt hoàn hồn, run rẩy một hồi rồi hỏi: "Ngài Hoắc đúng không? Ở đây có một phong thư cô An gửi cho ngài!"

Thư?

Hoắc Doãn Tư dường như đoán được điều gì đó, cậu đưa tay nhận lấy, mở ra.

Trên bức thư đó, An Nhiên lưu lại cho cậu chỉ vài chữ.

Hai hàng chữ ngắn ngủi.

"Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ta không phải người ở cùng một thế giới!

Đừng tìm tôi."

Hoắc Doãn Tư nhìn đi nhìn lại hai hàng chữ đó, cuối cùng mới nhận ra được rẳng An Nhiên đã thực sự rời đi!

Sau khi cậu bày tỏ hết tâm tư tình cảm với cô.

Sau khi bọn họ trao nhau những nụ hôn.

Thậm chí, sau khi bọn họ đã làm mọi chuyện trừ bỏ giới hạn cuối cùng ấy, cô rời đi... Chỉ lưu lại hai hàng chữ cho cậu!

Hoắc Doãn Tư đứng im lặng thật lâu.

Người phụ nữ trung niên cẩn thận nói: "Ngài trông thật sang trọng quý phái, ngài là bạn trai của cô An đúng không? Cô An thật là không có phúc."

Hoắc Doãn Tư không trả lời, cậu cầm bức thư và rời đi.

Một tuần sau, Hoắc Doãn Tư nhận được một hộp bưu kiện.

Bên trong là một chiếc hộp nhung quen thuộc, khi mở ra thì thấy chiếc vòng tay kim cương nằm gọn bên trong.

Là thứ cậu đã đưa cho An Nhiên.

Cậu nói đây là hàng mẫu do nhãn hàng hợp tác gửi đến, nhưng thực ra đây là món đồ độc nhất vô nhị mà cậu đã mời nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trên thế giới chế tác, trị giá mười hai triệu, mà An Nhiên chỉ với cái giá tám trăm ngàn đã bán rồi.

Hoắc Doãn Tư nhìn chiếc vòng tay một hồi lâu, cậu gọi một cuộc điện thoại: "Cô ấy đang ở đâu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK