Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Kiều suy nghĩ mấy phút, cuối cùng vẫn nằm lại trên giường.

Cô không muốn chạy!

Nếu như trước đây Khương Lan Thính nói muốn chạy bộ cùng cô thì cô đã mua vô số quần áo thể thao trước khoảng mười ngày, sáng sớm trang điểm chờ anh, nhưng bây giờ cô không muốn đón ý hùa theo anh, cô muốn sống cuộc sống mà cô muốn.

Ví dụ, bây giờ cô chỉ muốn ngủ.

Hoắc Kiều vẫy tay với Khương Lan Thính, ý nói cô đang ngủ, họ ở bên nhau mấy năm nên anh vừa nhìn là biết ngay ý cô .

Khương Lan Thính không tức giận mà tự mình chạy bộ.

Lúc anh trở về đã là bảy giờ sáng, anh đã chạy hết sáu cây số, người ướt đẫm mồ hôi... Khi anh đi vào nhà họ Hoắc thì trong nhà yên tĩnh, người giúp việc đang nhẹ nhàng đặt bát đĩa lên bàn ăn, thấy anh quay lại nên nhẹ giọng nói: “Cô hai vẫn đang ngủ, cậu Khương có muốn tôi đi thông báo cho không?”

Khương Lan Thính vui vẻ cười nói: “Tôi đi lên tìm cô ấy.”

Hai người giúp việc mím môi mỉm cười.

Đợi Khương Lan Thính lên tầng, cô ấy lập tức thấp giọng nói: “Cậu Khương đẹp trai quá! Cậu ấy rất xứng đôi với cô hai! Vóc dáng cô hai cao, còn cậu Khương chắc phải một mét tám mươi tám đi, hai người họ đứng cạnh nhau rất xứng”

“Đúng vậy!”

Khương Lan Thính nghe thấy loáng thoáng, nếu là trước đây thì anh không thích nghe những lời này.

Quá yếu đuối ủy mị.

Nhưng bây giờ, anh và Hoắc Kiều đã ở bên nhau thì anh lại rất thích, nghe xong cảm thấy có chút ngọt ngào.

Trong phòng ngủ, Hoắc Kiều đang ngủ ngon lành.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã không cần lo lắng bất cứ điều gì, sự lo lắng lớn nhất đời này chính là khiến Khương Lan Thính yêu cô và đả kích lớn nhất đời này cũng chính là Khương Lan Thính không yêu cô.

Bây giờ cô không thèm quan tâm nữa, giấc ngủ lại tốt lên.

Anh mở cửa bước vào, vậy mà cô lại không hề có cảm giác, vẫn ngủ say trên chiếc gối trắng như tuyết.

Góc nghiêng khuôn mặt cô rất hoàn hảo.

Cô mặc áo ngủ kiểu Anh, trước đây Khương Lan Thính cảm thấy công chúa Bạch Tuyết chỉ tồn tại trong truyện cổ tích, nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy công chúa Bạch Tuyết có tồn tại trong thực tế.

Hoắc Kiều của anh được nuôi nấng như một công chúa.

Thế nhưng trước đây, anh lại không trân trọng.

Anh ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nắm tay cô và cẩn thận cảm nhận, không hề có vết chai nào, cô thực sự đã được nuông chiều từ nhỏ... Ngoài bằng cấp và dáng vẻ xinh đẹp kia thì dường như những thứ khác cô không biết nhiều, nói như vậy chính là cô không tham gia nhiều các lớp học bổ túc, mà việc lớn nhất cô làm từ khi còn nhỏ đến lớn là chơi đùa!

Khương Lan Thính buồn cười, đồng thời cũng có chút hâm mộ và càng cảm thấy cô thật đáng yêu.

Anh nghĩ rằng con gái của họ cũng sẽ được nuôi dạy theo cách tương tự.

Tiền tài của nhà họ Khương không cần con gái phải vất vả, nếu là con trai thì ngay từ nhỏ sẽ được giáo dục ưu tú, lớn lên sẽ kiếm tiền nuôi em gái.

Hoắc Kiều vẫn chưa tỉnh lại.

Anh dứt khoát nằm xuống giường, kéo lại một góc chăn rồi ngủ chung giường với cô.

Đã lâu rồi anh chưa từng có cảm giác này.

Từ khi hai người chia tay, đã mấy tháng không được như vậy, lúc ở trong núi khác với hiện giờ, giường ở đó quá cứng và rõ ràng lúc đó Hoắc Kiều chỉ quan tâm đến thân thể của anh , nhưng bây giờ thì khác, họ gần như là một cặp vợ chồng chưa cưới...

Chỉ nghĩ đến thôi Khương Lan Thính đã cảm thấy tuyệt vời.

Thực ra, lúc mười giờ công ty có một cuộc họp quan trọng, nhưng bây giờ anh chỉ muốn ngủ với cô một lát... Lúc chín giờ, điện thoại di động của anh reo lên, là thư ký Anna đang gọi đến.

Không chỉ có mình anh tỉnh mà Hoắc Kiều cũng tỉnh lại.


Cô mơ màng nằm trong lòng anh , giọng nói đầy buồn ngủ: “Khương Lan Thính, sao anh lại ở trên giường của tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK