Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nói Minh Châu không hề động lòng một chút nào là giả!

Nhưng cô cũng không muốn bị ông thao túng, tuy đã đánh mất ý nghĩ đi thành phố W, nhưng đêm nay cô không muốn ở tại nơi này, không khí quá ái muội, Lục Khiêm còn đang bị bệnh, thật sự không thể làm bậy.

Vì thế cô chỉ ở lại trong chốc lát rồi trở về chung cư của mình.

Bọn nhỏ ở nhà chính nhà họ Hoắc.

Hiếm khi Minh Châu có được thời gian của riêng mình, cô muốn thả lỏng bản thân một chút.

Cô đặt cơm Tây, lại khui một chai rượu vang đỏ.

Trong căn hộ đặt một bản thu âm mà cô thích, của một nữ ca sĩ người Pháp nào đó.

Chờ cô ngồi trước bàn ăn dùng cơm, uống rượu vang đỏ, mới phát hiện đã thật lâu thật lâu mình không thả lỏng rồi.

Tình cảm của Lục Khiêm, hai đứa nhỏ, trọng tâm cuộc sống của cô toàn bộ xoay quanh những điều đó.

Hiện tại tĩnh tâm lại mà nghĩ, đây đại khái là nguyên nhân vì sao cô kiên trì quay phim, là muốn mình bận rộn một chút, như vậy có thể bớt nghĩ đến Lục Khiêm một chút.

Thì ra, trong thoáng chốc đã qua nhiều năm như vậy rồi.

Cô xoay người nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ sát đất, ánh đèn neon khắp thành phố, muôn màu muôn vẻ.

Bỗng nhiên cô cảm thấy không khổ sở, cũng không mất mát như vậy nữa, so sánh với tình yêu, dường như chuyện Lục Khiêm còn tồn tại cũng đủ cho cô thả lỏng rồi, có thể để cô ngồi uống một chén rượu vang đỏ như vậy.

Khiến cô cảm thấy, mình còn đang sống thật tốt.

Đôi mắt Minh Châu ướt át…

Chưa bao giờ có thời khắc nào làm cô cảm thấy, Lục Khiêm có ý nghĩa như thế nào với mình!

Cũng không có thời khắc nào lý trí như vậy, rõ ràng muốn gặp một người, rõ ràng muốn một thứ, tuổi tác và kinh nghiệm sống đã làm cô khắc chế nội liễm.

Chuông cửa vang lên.

Minh Châu tưởng là giao đồ ăn, mở cửa ra thì cô ngây người.

Lục Khiêm đang đứng ngoài cửa.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhã nhặn anh tuấn.

Ngoại trừ khuôn mặt hơi tái nhợt.

Ông cầm một bó hoa hồng đỏ, còn có một thùng đá, bên trong đặt một chai rượu vang đỏ đặc biệt tốt.

Dường như ngửi thấy mùi rượu vang đỏ trên người cô.

Lục Khiêm cười khẽ: “Có thể nếm thử chai này.”

Minh Châu hơn nửa ngày mới hoàn hồn, cô nhận lấy hoa hồng, cũng bảo Lục Khiêm vào nhà.

Cô đi theo Lục Khiêm rất nhiều năm, ông rất ít khi tặng hoa cho cô.

Bắt đầu nuôi cô như một đứa trẻ.

Sau đó thì là kiểu chăm sóc ở nhà, thông thường là một bữa cơm nóng một đĩa hoa quả.

Chỉ là có người phụ nữ nào không thích hoa đâu chứ?

Cô đặt sát vào hít sâu một hơi, quay lưng đóng cửa lại, sau đó vẫn khẩu thị tâm phi: “Chú còn bệnh, sao mà bác sĩ lại thả chú ra đây vậy?”

“Trộm trốn ra ngoài.”

Lục Khiêm đặt thùng đá lên trên bàn cơm, đương nhiên cũng thấy cơm Tây và nửa ly rượu vang đỏ.

Ánh mắt ông thật sâu.

Minh Châu cất hoa xong thì nhìn ông: “Muốn cùng nhau ăn chút gì không?”

Lục Khiêm ăn, ăn một miếng nhỏ.

Khách sạn năm sao, mùi vị còn ổn áp.

Nhưng cơm Tây ông không ăn được, Lục Khiêm xắn tay áo lên, hỏi cô: “Trong tủ lạnh có đồ ăn đúng không, để anh làm mấy món.”

Tay Minh Châu nhẹ nhàng chạm hoa, nhìn ông: “Chú tới đây là để nấu cơm à?”

Lục Khiêm cười.

Ông đi về phía phòng bếp, trong chốc lát đã truyền đến âm thanh mở tủ lạnh.

“Anh muốn cùng em ăn bữa cơm, nhưng cô Hoắc không nể mặt lắm, anh đành phải mặt dày tới đây.”

Minh Châu không hay nấu cơm.

Tất cả những nguyên liệu nấu ăn ở đây đều là người giúp việc chuẩn bị, còn rất đầy đủ.

Lục Khiêm lấy mấy thứ đồ ra.

Còn chưa xoay người, cơ thể đã bị người từ phía sau ôm lấy, ông hơi hơi ngơ ngẩn.

Minh Châu dán ở sau lưng ông, nhẹ lẩm bẩm: “Mặc kệ tôi, hẳn là vì uống rượu đấy.”

Ông dở khóc dở cười.

Ý của cô là, uống rượu là có thể muốn làm gì thì làm, sau đó ngày hôm sau không nhận phải không?

Nhưng bầu không khí tốt đẹp này, Lục Khiêm sẽ không phá vỡ.

Minh Châu cũng sẽ không.

Lúc trước hôn lễ quyết liệt, về sau ông lại sinh bệnh, sau đó ông lại trở về, thật ra bọn họ vẫn luôn không cơ hội nào ở riêng với nhau cả, không thể ngờ được lần đầu tiên lại là ở chung cư của cô.

Đều là nam nữ trưởng thành, có một số việc không cần phải phá hoại.

Lục Khiêm lẳng lặng nấu ăn.

Cô thì dán phía sau lưng ông, ngẫu nhiên nói nói mấy câu, giọng nói mềm mại.

Lục Khiêm chỉ làm hai ba món ăn, nhưng dinh dưỡng tinh xảo, ông ăn một chút, Minh Châu cũng uống rượu đỏ ông mang đến, sau khi uống xong sắc mặt ửng hồng...

Lục Khiêm ôm cô vào phòng ngủ, cô cũng không phản kháng.

Lần đầu tiên bọn họ làm ở chỗ của cô.

Lục Khiêm ôn nhu mà khắc chế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK