Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư ký Liễu nhìn ra tâm trạng của ông không tốt, cũng không dám trêu chọc, trước lúc tan tầm chỉ ghé vào rồi nói: “Tới giờ đón Tiểu Thước Thước rồi, ngài qua đón thằng bé, nhất định thằng bé sẽ rất vui.”

Nhắc tới con trai, tâm trạng của Lục Khiêm mới đỡ hơn một chút.

Ông đón Thước Thước về.

Cậu bé đeo cặp sách, nhảy xuống từ trên xe bố, bà cụ Lục đã chờ cậu bé từ lâu.

“Cả người toàn là mồ hôi! Mau đi tắm đi.”

“Bà nội tự làm kem nhỏ cho cháu ăn đấy, một ngụm một cái.”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục Thước ửng đỏ, rửa mặt sạch sẽ ngồi trên ghế nhỏ, ngoan ngoãn ăn kem.

Bà cụ giúp cậu nhóc quạt mát.

Ánh mắt của bà vô cùng tinh tế, liếc nhìn con trai một cái.

Ông hơi khác lạ!

Lục Khiêm cởi áo khoác, tiện tay ném lên sô pha, cả người không muốn cử động.

Bà cụ đặt tay ở bên tai, học theo giọng điệu của Lục Khiêm, nói: “Ôi chao, tối hôm qua còn có người gọi điện thoại về nhà, nói cái gì mà mẹ ơi, hôm nay con không về nhà… À, con phải chăm sóc Minh Châu! Cô ấy uống rượu không biết tiết chế, sợ về đó chọc mẹ không vui!”

Tiểu Lục Thước vừa ăn một ngụm kem suýt nữa nghẹn lại trong họng.

Thư ký Liễu vừa tiến vào cũng cười phun!

Bà cụ liếc con trai, cười lạnh ra tiếng: “Xem cái dáng vẻ đầu gấu của con đi! Theo đuổi vợ mà còn khó hơn việc năm đó con hái sao trên trời sao? Cái đó còn phải động não nữa, mẹ thấy con theo đuổi Minh Châu cũng chỉ nói mồm! Chẳng hề yêu thương con bé một chút nào, cũng không nghĩ con đã bao nhiêu tuổi mà con bé mới có bao nhiêu tuổi!”

Ngày xưa, Lục Khiêm nhất định sẽ tự giễu vài câu.

Nhưng hôm nay ông thật sự rất bực bội, không hé răng, đi thẳng lên phòng sách trên lầu.

Bà cụ nhìn ông đầy trông mong.

Thư ký Liễu ghé sát tới gần, nhỏ giọng nói: “Đá phải ván sắt! Người ta không để ý đến ngài ấy!”

“Ồ!”

Bà cụ ồ một tiếng thật dài, sau đó gật đầu: “Hóa ra là không thèm để ý tới nó à! Đây cũng chuyện bình thường tôi, nó còn tưởng rằng mình là bông hoa quý hả! Chỉ có nó được chọn người khác, người khác thì không có quyền chọn nó hay sao!?”

Tiểu Lục Thước cũng phải gật đầu.

Bà cụ độc miệng nhưng đến ban đêm vẫn cố ý bưng một chén hoành thánh tới.

Lục Khiêm đang ngồi buồn trong phòng sách.

Bà cụ đẩy cửa đi vào, đặt bát hoành thánh ở trước mặt ông, nhẹ giọng nói: “Nhặt rau ra rồi ăn một chút đi! Mẹ thấy cả ngày hôm nay con cũng không có tâm trạng ăn uống gì!”

Lục Khiêm gọi một tiếng mẹ.

Bà cụ biết trong lòng ông buồn khổ, vỗ tay ông rồi nói: “Trong lòng con bé còn có con! Nhưng con bé cũng oán trách con!”

Lục Khiêm cười chua xót: “Con biết!”

Bà cụ chỉ vào chén hoành thánh kia rồi nói: “Giống như đồ ăn vậy, có người thích cho rau thơm vào, có người không thích! Tình cảm cũng thế, con muốn như vậy nhưng con bé lại muốn khác, sẽ không thể đi đến tận cùng! Tựa như lúc trước khi con ra nước ngoài chữa bệnh, con sợ liên lụy đến con bé rồi lại đẩy con bé ra xa, sao con biết được điều con bé muốn là như vậy, sao con biết được con bé sẽ không đủ kiên cường chứ!”

“Lục Khiêm, con mạnh mẽ nhưng lại quá độc lập!”

Lục Khiêm chỉ im lặng nghe, từ từ ăn hoành thánh.

Ông chỉ ăn một nửa.

Bà cụ đánh ông một cái rồi cười mắng: “Mau chóng nhận lỗi với người ta đi, con và con bé xích mích, con bé cũng không chịu tới đây thăm mẹ nữa.”

Lục Khiêm sờ lấy một viên kẹo bạc hà.

Hồi lâu, ông cười nhẹ…

Buổi tối, trước khi đi ngủ, ông nhắn cho Minh Châu một tin nhắn, nội dung cực kỳ rộng lượng.

Chúc cô xem mắt thành công.

Còn xin lỗi vì chuyện xảy ra vào tối hôm đó!

Minh Châu không thèm để ý đến ông!

Lục Khiêm nhìn nội dung cũng cảm thấy mình quá mặt dày, buông di động xuống.

Đang định tắt đèn ngủ, một bóng dáng nhỏ mò mẫm tiến vào từ cửa, lặng lẽ chui vào chăn từ dưới đuôi giường, cuối cùng bò vào trong lòng ngực ông.

Lục Khiêm duỗi tay xoa nắn Tiểu Lục Thước.

Ông thấp giọng hỏi: “Muốn ngủ với bố hả?”

Tiểu Thước Thước không chịu nói chuyện, hai cánh tay nhỏ ôm lấy eo của Lục Khiêm, còn sờ tới sờ lui trên đó.

Lục Khiêm không nói chuyện nữa, nhẹ nhàng vỗ về con trai.

Một hồi lâu sau khi ông cho rằng Thước Thước đã ngủ rồi nhưng cậu nhóc lại đột nhiên thốt ra một câu: “Mẹ không thích mấy chú kia.”

Giọng nói Lục Khiêm nghẹn ngào: “Bố biết!”

Tiểu Thước Thước yên tâm, dán sát vào ông cậu ngủ ngon lành.

Lục Khiêm nhìn ánh trăng mờ bên ngoài cửa sổ, nhìn con trai mình, có hơi nhớ Tiểu Lục U cũng nhớ mẹ của tụi nhỏ.

Nhưng ông vẫn tức giận!

Về sau ông không chủ động tìm cô nữa, chỉ biết được chuyện xem mắt lần trước lại thất bại qua miệng Thước Thước

Tâm trạng của Lục Khiêm mới thoáng chuyển biến tốt đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK