Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình cảm chân thành này của Tần Dụ, Chương Bách Ngôn không thể báo đáp.

Anh thấp giọng đồng ý, còn nói hai ngày tới sẽ dành thời gian để về nhà một chuyến, anh còn bắt thằng nhóc thối Tần Phấn kia ăn nhiều một chút, để cậu bớt ốm đau, bớt gây phiền phức cho chị gái… Tiểu Tần Phấn ngoan ngoãn nói “vâng”, cậu còn gọi anh là anh trai.

Chương Bách Ngôn cúp điện thoại.

Anh nhìn bản thân mình trong gương, mép tóc thậm chí đã có vài sợi bạc, vậy mà Tiểu Tần Phấn còn gọi anh là anh trai, không nhịn được bật cười.

……

Bệnh viện bên này, đã chắc chắn Tiểu Tần Phấn không có vấn đề gì, Tần Dụ liền đưa cậu về.

Trận ốm nhỏ này coi như đã qua.

Khi ăn cơm trưa, thím giúp việc vừa ăn vừa vô cùng khó xử nói: “Bà Chương, tôi nói với cô chuyện này… Một người họ hàng của tôi vừa mới sinh con, cần người chăm sóc, cô ấy lập tức nghĩ đến tôi ngay, vậy nên tôi sẽ không thể tiếp tục làm ở đây nữa.”

Tần Dụ vừa nghe đã hiểu ngay.

Thím giúp việc ngại công việc ở đây nhiều, sợ mệt nên đi tìm ông chủ mới.

Cô chậm rãi ăn cơm, cân nhắc một chút rồi nói: “Chúng ta có thể bàn bạc thêm về vấn đề tiền lương, nhưng tôi chỉ có thể cho thím thêm nhiều nhất là hai ngàn, không thể tăng thêm được nữa! Thằng bé Tần Phấn chỉ tình cờ bị ốm thôi, bình thường cũng không cần phải chăm sóc đặc biệt, trước đây chúng ta đã nói rõ rồi mà.”

Thím giúp việc rút một tờ khăn giấy, lau tay.

Một lát sau, bà ta nói: “Ngại quá, bà Chương, họ hàng của tôi ở bên đó thực sự không tìm được người!”

Tần Dụ biết bà ta chê ít tiền.

Mặc dù cô cần người ở đây, nhưng cô cũng không thể vô duyên vô cớ tăng lên hai mươi ngàn, chỉ là người giúp việc nhà mà thôi, không phải người chăm sóc ở cữ, cô “ừ” một tiếng: “Được! Tôi kết toán tiền lương hai ngày vừa rồi cho thím.”

Thím giúp việc vội vàng xua tay: “Không cần không cần!”

Bà ta luôn thấy chột dạ, bởi vì ông chủ mới mà bà ta tìm ở ngay nhà đối diện nhà bà Chương.

Cuối cùng Tần Dụ vẫn đưa bà ta một ngàn tệ, coi như cảm ơn bà ta tối qua đã chăm sóc Tiểu Tần Phấn.

Thím giúp việc nhận lấy.

Bà ta do dự nói: “Thật ra, bà Chương, con người cô rất tốt, nhưng mà…” Bà ta chỉ nói nửa câu, rồi thu dọn hành lý rời đi.

Bà ta đi rồi, Tiểu Tần Phấn xới thêm một bát cơm, nói: “Sau này chị và bé cưng phải làm sao bây giờ?”

Tần Dụ gắp cho cậu một miếng thịt.

Cô nói: “Chỉ cần quan tâm chuyện học tập của em thôi, còn vấn đề về giúp việc, chị sẽ nghĩ cách!”

Tiểu Tần Phấn suy nghĩ một lát, nói thêm: “Em có thể tự bắt xe buýt đến trường, em đã hỏi các bạn rồi, ở gần đây có bến xe buýt, em có thể tự đi.”

Tuy rằng bé trai tự lập một chút cũng không phải chuyện xấu, thế nhưng Tần Dụ vẫn cảm thấy tuổi cậu bé còn quá nhỏ, hơn nữa tính cách của Tiểu Tần Phấn có thiên hướng hơi yếu đuối, Tần Dụ không nỡ.

Cô nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày tới chị sẽ đưa em ra bến xe buýt, về phần người giúp việc thì vẫn phải tìm, nhưng tìm người nào đáng tin hơn chút.”

Tiểu Tần Phấn ra sức “vâng” một tiếng.

Cậu cúi đầu lùa cơm, ăn nhiều hơn một bát so với bình thường, không phải vì khẩu vị của cậu tốt, mà là vì cậu muốn ăn nhiều cơm một chút, lớn nhanh hơn một chút, như vậy cậu có thể chăm sóc chị và bé cưng trong bụng chị.

Tần Dụ đoán ra suy nghĩ của cậu, cô vỗ đầu cậu: “Ăn quá nhiều sẽ không lớn nhanh đâu, chỉ béo lên thôi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn đỏ bừng.

Không ngờ như vậy lại vô cùng đáng yêu, Tần Dụ lại xoa đầu cậu.

Ăn cơm xong, Tần Dụ đi tắm, Tiểu Tần Phấn liền xung phong đảm nhận việc đi đổ rác, cậu chỉ vừa mới khỏi bệnh, Tần Dụ sao có thể yên tâm, nhưng trẻ con nhiều sức sống, Tần Dụ không làm thế nào được, chỉ có thể để cậu đi, cũng bảo cậu đi nhanh về nhanh, đừng chơi đùa dưới tầng.

Tiểu Tần Phấn ra ngoài khoảng năm phút đã quay về.

Trông có vẻ rất rầu rĩ không vui.

Tần Dụ rửa sạch bát đĩa, tỉ mỉ bôi kem dưỡng da tay, cắt hoa quả cho Tiểu Tần Phấn rồi ngồi xuống đối diện cậu: “Đây là làm sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tần Phấn đỏ bừng, giống như đang tức giận.

Một lúc lâu sau, cậu mới nói thật với cô.

Cậu nói nhìn thấy thím giúp việc, thím giúp việc đang sống ở nhà đối diện… Trẻ con không hiểu biết quá nhiều, nhưng cậu vẫn biết gia đình mình bị người ta ghét bỏ, thím giúp việc không chịu làm việc ở đây, lại chạy sang nhà đối diện làm.

Tần Dụ hơi ngạc nhiên.

Trong lòng cô cũng thấy không thoải mái, dù sao thì cô cũng từng là cô chủ lớn kiêu kỳ cao ngạo, bây giờ lại bị người ta chê bai… Cuối cùng cô cũng hiểu rõ ý tứ trong những lời nói đó của thím giúp việc, chẳng qua chỉ là nói cô không biết chọn chồng để gả.

Cuối cùng, cô nhẹ nhàng vuốt ve trán Tiểu Tần Phấn, khẽ nói: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình, chúng ta có thể không tán thành, nhưng phải tôn trọng, biết không?”


Tiểu Tần Phấn gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK