Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch nhìn vài giây, sau đó sững người.

Trên báo cáo đó, tất cả đều là mũi tên hướng lên trên, ở cuối có kết luận sàng lọc. Đề nghị tiến hành kiểm tra thêm về gan, bệnh nhân nghi ngờ mắc bệnh XXX.

Đúng lúc tim đập thình thịch thì trong sân vang lên tiếng ô tô, sau đó Tiểu Lục Hồi chạy xuống xe.

Cô bé đang chơi cùng với cây đũa thần trong tay.

Bé nhào vào trong ngực Diệp Bạch, vô cùng thân thiết với anh, còn muốn được ôm.

Diệp Bạch một tay đỡ cô bé, nhìn Hoắc Minh Châu và Lục U bước xuống xe, trong lòng rất phức tạp... Đêm ba mươi, anh sợ mất hứng rồi chọc tức Hoắc Minh Châu nên lén lút cất báo cáo lại trước.

Sau đó anh ôm lấy Tiểu Lục Hồi, hôn một cái: “Mẹ dẫn con đi mua gì đấy?”

Tiểu Lục Hồi thổi bong bóng lớn: “Mua kẹo cao su ạ.”

Diệp Bạch cười rộ lên, lấy ra một bao lì xì rất lớn đưa cho Tiểu Lục Hồi: “Đây là tiền mừng tuổi! Lại đây hôn một cái nào.”

Tiểu Lục Hồi hào phóng hôn anh một cái.

Lúc này, Hoắc Minh Châu cùng với Lục U và mợ Lục Huân đi tới, tài xế xách đồ đi theo phía sau, cả nhà trông đều vui vẻ, ngay cả Lục Khiêm và Lục Thước nghe thấy tiếng đi tới cũng rất phấn chấn.

Chỉ có Diệp Bạch là không thể nào vui vẻ được.

Tờ báo cáo mà anh che đi che lại, cuối cùng vẫn không nhịn được đi vào phòng ngủ của Lục U trước bữa tối.

Cô đang sắp xếp lại những thứ đã mua vào buổi chiều.

Sau mấy tháng sinh Tiểu Lục Ngộ, dáng người cô cũng đã khôi phục tương đối, mua thêm nhiều bộ váy mùa đông hơn.

Nhìn chung, phụ nữ yêu những thứ này, lúc treo lên, không khỏi sờ soạng thêm vài lần.

Từ phía sau, Diệp Bạch ôm eo nhỏ của cô, Lục U hơi giãy giụa, cúi đầu nói: “Hình như chúng ta không thân quen đến mức anh có thể tùy ý quấy rối tình dục bất cứ lúc nào!”

Diệp Bạch ôm chặt cô, qua rất lâu vẫn không nói gì.

Lục U cũng coi như hiểu rõ anh.

Cô dừng lại, hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”

Diệp Bạch một tay lấy báo cáo từ trong túi quần ra, đưa cho Lục U, giọng nói của anh hơi buồn bã: “Bố lớn tuổi, nhìn chung không bằng lúc còn trẻ, qua tết âm lịch chúng ta sẽ cùng ông trị liệu.”

Dưới ánh đèn vàng, Lục U nhìn tờ báo cáo vô số lần.

Ngón tay trắng mịn của cô, hơi run rẩy.

Hồi lâu, cô đặt báo cáo lên bàn trang điểm, chậm rãi ngồi xuống... Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm vai của cô, để cô tựa vào bụng của mình, anh còn không ngừng trấn an dỗ dành cô.

Lục U khóc cực kỳ thảm thương.

Cô rất sợ ngày này, nhưng ngày này cuối cùng vẫn đến, bố lại bị bệnh như vậy ở tuổi này, nói là trị liệu nhưng thật ra cũng là đang chịu tội.

Cô đè nén tiếng khóc, không dám để người khác nghe thấy.

Cô càng sợ mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng biết bao nhiêu!

Hoàng hôn lặn về hướng Tây.

Đèn trong phòng ngủ dần dần sáng lên, có thể thấy rõ đôi mắt hơi sưng đỏ của Lục U, đúng lúc này Tiểu Lục Ngộ tỉnh dậy, tiếng trẻ con khóc lớn, khiến người khác chú ý.

Diệp Bạch vỗ nhẹ vai Lục U: “Anh đi ôm bé con! Rửa mặt đi, lát nữa đừng để mẹ nhìn thấy.

Lục U gật đầu.

Cô và Lục Khiêm có tình cảm sâu đậm, dù có khó khăn đến mấy vẫn có thể che giấu được, buổi tối khi ăn cơm tất niên, cô luôn miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt nhìn Lục Khiêm ươn ướt, Lục Khiêm cười nói: “Lớn như vậy còn muốn tiền mừng tuổi hả!”

Dẫu nói như vậy nhưng ông vẫn cho!

Lục U lại nhịn không được mà khóc.

Cô sợ mất bình tĩnh, rời ghế vào toilet.

Lục Thước nhìn Diệp Bạch: “Các cậu lại cãi nhau à?”

Diệp Bạch cười khổ thừa nhận: “Đúng vậy! Trước khi ăn cơm lại ầm ĩ một trận!”

Lục Khiêm khoát tay: “Còn không mau đi dỗ? Dỗ xong rồi trở về ăn cơm cho đàng hoàng, xong xuôi rồi các cô các cậu có muốn tiếp tục cãi vã sao cũng được.”

Diệp Bạch mỉm cười rời khỏi bàn.

Anh vào toilet, Lục U đã rửa mặt.

Vẻ mặt anh nghiêm trọng, nhưng vẫn cố gắng trêu chọc cô, nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ của cô: “Khóc thành mèo con rồi đây này! Không muốn đi ăn nữa hả?”

Lục U lắc đầu, cô thật sự không chịu nổi, cô sợ lộ tẩy trước mặt mẹ.

Diệp Bạch đưa cô rời đi.

Cuối cùng bọn họ đi tới thư phòng của Lục Khiêm, căn lều nhỏ ở đó vẫn còn, Lục U cũng đã trưởng thành thành người lớn, không nằm vào được nữa... Diệp Bạch mở lò sưởi, kéo cô ngồi trên sàn nhà.

Anh bảo cô kể chuyện khi còn bé.

Lục U nói cô không muốn nói chuyện...

Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Vậy nghe anh nói được không? Anh kể chuyện trước kia cho em nghe.”

Lục U hếch mũi: “Nói về bạn gái trước kia của anh đấy à?”

Diệp Bạch ôm vai cô: “Ngốc nghếch! Đã là chuyện năm nào rồi! Anh đã quên từ lâu!”

Rồi anh nói từ khi bọn họ quen biết, đều chỉ nói hồi ức chung của bọn họ, nói lúc anh gặp cô cô vẫn còn bé lắm, nói lúc ấy lá gan cô thật lớn, anh đang bơi mà cô cũng dám sờ anh.

Diệp Bạch cầm tay cô, vòng qua eo mình.

Giọng anh trầm thấp: “Lục U, mặc kệ em có tha thứ cho anh hay không, đời này anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Cô không nói gì, chỉ tựa vào vai anh.

Cô không có tâm trạng để nghĩ về điều đó.

Diệp Bạch nghiêng đầu, hôn cô một lúc.

Khi buông cô ra, cô lẳng lặng nhìn anh, lúc anh hôn lại cô cũng không lảng tránh... Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Hai người các cô các cậu còn đang thưởng hoa dưới trăng đấy à! Tiểu Lục Ngộ nhà chúng ta tỉnh rồi, đói bụng kêu ùng ục cũng không có người nghiêm túc trông coi, các cô các cậu không biết làm bố mẹ đứa nhỏ này thì giao cho tôi và mẹ các cô các cậu chăm sóc, tôi cảm thấy xương cốt già này của tôi ít nhất còn có thể sống thêm mười năm nữa đấy.”

Ông ấy không nói còn đỡ, vừa nói Lục U đã nhịn không được cay mũi: “Bố ơi!”

Lục Khiêm nhìn cô: “Làm sao đấy?”

Ông ấy lại nhìn về phía Diệp Bạch: “Không tốt nhỉ, cậu bắt nạt nó đấy à?”

Ở đây không có người ngoài, Diệp Bạch dứt khoát nói thẳng: “Bố, bố đã xem báo cáo chưa?’

Lục Khiêm: “Báo cáo gì cơ?”

Diệp Bạch lấy đồ vật ra đưa cho ông ấy, ánh mắt sâu thẳm: “Bố không định nói cho mẹ sao?”

Lục Khiêm nhận lấy, nhìn kỹ nói: “Cái này không phải của tôi mà, trên này viết Lục Khiêm 37 tuổi, bây giờ tôi đã hơn 73 tuổi, sao cái này lại là của tôi được chứ!”

Diệp Bạch: ...

Lục U: ...

Lục U dù sao cũng là con ruột, vài giây sau đã xốc lại tinh thần, cô nhìn Diệp Bạch rất ghét bỏ nói: “Ngu chết đi được!” Nói xong cô nhanh chóng đứng dậy chạy đi!

Diệp Bạch cầm lấy báo cáo nhìn lại một lần, anh cười khổ: Bố, bố đúng là gừng càng già càng cay mà.”

Lục Khiêm khoát tay: “Cái gì gừng cái gì cay cơ! Nghe không hiểu nha!”

Diệp Bạch nhìn bóng lưng của ông ấy, trong lòng nhẹ nhõm.

Anh đi tới bên cửa sổ, nhìn những gợn sóng ở sân sau, rất thích hợp để bơi lội vào mùa đông... Thế là anh đi thẳng ra sân sau, cởi áo sơ mi và quần dài, chỉ mặc một chiếc quần lót hình viên đạn màu đen khi bơi. Sau vài vòng, anh bơi vào bờ.

Lục Thước ngồi xổm, cười nói: “Hơn nửa đêm biểu diễn cho ai xem đấy! Sau khi bố tôi ra ngoài, dáng người cậu có luyện thêm nữa, tôi thấy cũng chỉ là ngực to không não, ít nhất ba tháng Lục U cũng không để ý đến cậu! Thật sự là quá mất mặt!”

Diệp Bạch lau bọt nước trên mặt: “Nếu bố bị anh nhấc lên bằng một tay, sợ là sẽ tè như mèo, gọi ông nội cả đêm.”

Lục Thước đạp anh trở về bể bơi.

Diệp Bạch vừa hay bơi qua bơi lại mấy vòng, một mặt là anh thích bơi, mặt khác là do anh đang ở độ tuổi tràn trề sức sống, quanh năm không có phụ nữ, tinh lực dù sao cũng phải phát tiết cho bằng hết.

Bơi đến nửa đêm anh mới trở về phòng, ôm con trai về trước, bình thường Lục U sẽ mang theo Tiểu Lục Hồi còn anh thì mang theo Lục Ngộ.

Mới động đậy, Lục U đã tỉnh.

Cô nhìn anh chỉ còn lại một cái quần lót, không khỏi nói: “Nửa đêm bị người hầu nhìn thấy, còn tưởng rằng anh có chứng khoả thân, mùa đông này, ít nhất âm một độ!”

Diệp Bạch ngồi ở mép giường.

Anh nắm tay cô chạm vào anh, vừa vặn đụng tới đùi: “Sờ xem có nóng không?”

Lục U sao chịu sờ, cô bảo anh trở về phòng mình.

Diệp Bạch khom lưng, rón rén ôm lấy con trai, chỉ là lúc đứng thẳng lên vẫn hôn vào mặt Lục U một cái, ngoài miệng anh còn không thành thật: “Cảm giác trong thư phòng vừa rồi, không tệ chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK