Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh cũng không làm khó anh, hạ thấp thân phận, có vài đứa con cháu là đủ rồi.

Khương Lan Thính thể hiện lòng trung thành, thành thật chấp nhận bị chuốc rượu.

Đương nhiên, tuy anh khiêm tốn nhưng cũng sẽ không nhường nhịn, nếu anh hạ thấp phong độ thì có vẻ yếu đuối... Vì vậy khi Hoắc Tây và Hoắc Kiều đi xuống lầu thì nhìn thấy Khương Lan Thính đã cởi áo khoác đắt tiền của mình ra, ngậm điếu thuốc trên môi nói chuyện với mấy người bạn cùng lứa tuổi ở nhà họ Hoắc, anh đặt một tay lên tay vịn ghế ăn của Hoắc Kiều, tỏ ra thân mật.

Khi Hoắc Kiều đi tới, anh lập tức đứng dậy mở cửa phòng ăn cho cô ấy.

Anh chỉ nhẹ mỉm cười rồi lại trò chuyện với mấy người đàn ông kia.

Hoắc Kiều nhìn anh, chắc hẳn anh đã uống rất nhiều, nhưng mặt chỉ hơi đỏ lên có thêm chút phong lưu.

Trong lòng cô biết các anh trai đang trút giận thay cô nên cũng không quan tâm.

Cô không quan tâm nhiệt tình đến Khương Lan Thính mà ngược lại, lúc rảnh rỗi anh sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cô, rồi lại nói chuyện với mọi người, nói năng một cách rõ ràng...

Trương Sùng Quang: ‘Lợi hại thật! Kẻ tám lạng người nửa cân!’

Lục Thước: ‘Mình gặp phải đối thủ rồi!’

Ăn một bữa ăn mà kì kèo đến tận hai tiếng, cuối cùng cũng chuốc say Khương Lan Thính... Lục Thước nới lỏng cà vạt, thở ra một hơi: “Nếu tôi so một - một với cậu ta thì có lẽ tôi không thể uống hơn cậu ta!”

Tất nhiên, nếu còn trẻ thì chắc chắn anh ấy sẽ không thua.

Nhưng bây giờ, Khương Lan Thính đang ở thời kỳ đỉnh cao, mà họ đều đã quá bốn, hoặc gần bốn mươi... làm sao có thể so sánh với người ở đầu độ tuổi ba mươi.

Sau bữa ăn, mọi người trở về phòng của mình.

Khương Lan Thính được người giúp việc dìu vào phòng của Hoắc Kiều nghỉ ngơi một lát, nếu không cứ như vậy trở về nhà họ Khương thì quá kỳ cục!

Khương Lan Thính rất ít khi say rượu, ngủ một giấc thẳng đến chạng vạng.

Khi anh tỉnh dậy thì đang nằm trên ghế sô pha.

Mùi hương của phòng ngủ xộc vào mũi, nói cho anh biết đây là đâu, anh uể oải nằm đó, không muốn cử động chút nào!

Ở tầng dưới vang lên tiếng tách tách của chén đĩa.

Có vẻ như lại đến giờ ăn tối rồi.

Nếu lại uống rượu thì anh không thể chịu nổi nữa, người uống rượu giỏi nhất trong nhà họ Hoắc là Lục Thước... Thấy anh gần như say, anh ấy lập tức uống thêm vài ly và đã đánh gục anh.

Ánh sáng chói mắt, Khương Lan Thính dùng mu bàn tay chặn lại.

Một người nhỏ bé bước vào và lấy tay anh ta ra, Khương Lan Thính nhìn thấy một đứa bé năm sáu tuổi... Nhìn dáng vẻ như từ một khuôn kia, vừa thấy liền biết là con của Hoắc Tây và Trương Sùng Quang.

Cô bé rất giống người bố ruột có tâm địa xấu xa kia.

Nhưng Khương Lan Thích không hề ghét cô bé, còn thực sự rất thích vì dáng vẻ xinh đẹp của cô bé.

Anh xoay người kéo Tiểu Hoắc Tinh ngồi cạnh mình.

Tiểu Hoắc Tinh hắng giọng, học theo cách nói của bố cô bé: “Bố nói tối nay phải làm cho tên họ Khương say thêm lần nữa!”

Cô bé cảm thấy rất giống.

Khương Lan Thính không khỏi bật cười.

Mặc dù, bây giờ anh đang đau đầu nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự vui vẻ trong lòng, có lẽ là do bầu không khí rất tốt!

Trong nhà họ Khương, anh là cháu trai lớn, gánh vác trách nhiệm nặng nề còn các anh em họ hàng phía dưới đều không làm được chuyện gì nghiêm túc, chỉ biết tiêu tiền hoang phí... Nhưng nhà họ Hoắc lại không giống như vậy, rất thân thiện!

Khương Lan Thính lại không biết.

Hồi đó, mấy người kia còn đánh nhau đến mức một mất một còn. Vì Hoắc Tây mà Trương Sùng Quang không biết đã nhận bao nhiêu cú đấm từ hai anh em, có đếm cũng đếm không xuể.

Khương Lan Thính vuốt đầu Tiểu Hoắc Tinh, nhẹ giọng hỏi: “Sao cháu lại nói cho chú biết?”

Tiểu Hoắc Tinh nghiêm túc suy nghĩ: “Dì kêu cháu nói cho chú biết!”


Hoắc Kiều?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK