Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong lòng anh, dù là mẹ của anh hay là mẹ của Hoắc Kiều thì đều được bảo dưỡng rất tốt, cho dù đến tuổi này nhưng họ vẫn xinh đẹp và tao nhã, không phù hợp với mấy chữ bà lão xinh đẹp.

Bỗng nhiên anh ôm lấy mặt Hoắc Kiều, đánh giá từ trên xuống dưới.

Hoắc Kiều muốn đẩy tay anh ra, nhưng không đẩy được, mặt cô ấy bị anh xoa thành hình Shin - cậu bé bút chì, giọng nói của cô không rõ ràng: "Khương Lan Thính, anh nổi điên cái gì vậy chứ!"

Đôi mắt của Khương Lan Thính tối sầm.

Sự rung động trong lòng anh không phải vì dục vọng mà là tình yêu sâu sắc của anh dành cho Hoắc Kiều.

Anh lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Đồng thời nhìn vào mắt cô, ngoài tức giận và ghét bỏ thì cô không còn ý gì khác… Đây chỉ đơn giản là cãi nhau ầm ĩ.

Trong lòng anh ít nhiều cũng có chút mất mát.

Anh nhìn ra được cách mà Hoắc Kiều đối xử với anh vẫn còn dè dặt so với trước kia, không còn chân thành nữa... Cho dù là lúc lăn giường có nhiệt tình hơn thì đó cũng chỉ là chuyện sinh lý, cô chưa hề tiến lên bước nào.

Anh để ý nhưng anh bằng lòng chờ cô.

Anh nghĩ rằng sau này trong suốt cuộc sống thường ngày của cô đều sẽ có sự lãng mạn mà anh cho cô, dù là một năm hay hai năm thì cô vẫn luôn có thể cảm nhận được điều đó, cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho cô.

Bỗng nhiên tâm tình Khương Lan Thính lại tốt lên.

Anh cắn một cái lên chóp mũi cô.

Vốn tưởng rằng cô sẽ tức giận nhưng Hoắc Kiều lại ôm chặt anh, nhiệt tình ôm hôn anh... Một bàn tay mềm mại còn châm lửa khắp nơi, khiến anh muốn ngừng mà không ngừng được, thở hổn hển nói: "Khương Sanh vẫn chưa ngủ.”

Rõ ràng là Hoắc Kiều cố ý.

Cô vẫn ôm cổ anh, liếc mắt đưa tình: "Anh cũng biết Khương Sanh vẫn chưa ngủ à, thằng bé vẫn chưa ngủ thì anh đến đây gọi em làm gì.”

Ánh mắt của Khương Lan Thính lại càng sâu thẳm.

Anh nhìn vào trong phòng ngủ, sau đó bế Hoắc Kiều lên, để cô ngồi ở trên lưng sô pha, gần như có thể ngang hàng với anh, anh vừa hôn cô vừa thăm dò vào trong áo choàng tắm của cô, trêu chọc...

Hoắc Kiều muốn từ chối nhưng lại tận hưởng nó.

Anh làm rất tốt, cô không nhịn được mà dựa vào anh rồi khẽ hừ một tiếng, vô thức gọi tên anh: "Khương Lan Thính…”

Khương Lan Thính kề vào tai cô, phát ra một tiếng cười rất nam tính: "Không yêu anh mà chỉ thích anh chơi đùa với em như vậy, có phải là thoải mái lắm hay không?"

Người đàn ông nói những lời thế này vào thời điểm này cũng không khiến cho người phụ nữ thấy phản cảm.

Ngược lại còn kích thích hơn.

Hoắc Kiều cũng có chút không nhịn được, cô chủ động hôn sau tai anh, đó là vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể của Khương Lan Thính, vừa chạm vào anh đã đã động tình...

Quả thật là anh không nhịn được, bế cô ngồi xuống sô pha.

Anh dỗ cô cởi thắt lưng và bảo cô nhỏ giọng một chút, Hoắc Kiều cũng ỡm ờ.

Con trai ở trong phòng ngủ, bọn họ ở trong phòng khách, lén lút như vậy thì càng kích thích hơn, hơn nữa tối nay bọn họ đều uống chút rượu... Nhất thời tình mê ý loạn.

Ngay khi tình cảm không kiềm chế được nữa thì Tiểu Khương Sanh trong phòng ngủ ngã từ trên giường xuống một cái ‘rầm’.

Sau đó lập tức khóc ‘oa oa’.

Khương Lan Thính nghiến răng nghiến lợi kéo khóa quần rồi chạy tới xem, Tiểu Khương Sanh ngồi trên thảm, chỉ vào đầu mình: "Đau! Đau! Cục cưng đau!”

Đặt đứa bé ở mép giường,

Cái đầu của Tiểu Khương Sanh bị u một cục nhỏ, đêm đó lập tức đưa đến bệnh viện kiểm tra.


Người nhà họ Khương biết thì mắng Khương Lan Thính một trận to trước, sau đó hai vợ chồng lập tức chạy sang bên này trong đêm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK