Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Doãn Tư vừa lên tiếng, thím Lâm ở đầu dây bên kia liền nghẹn lời.

Hóa ra là đang ở bên cạnh ngài Hoắc!

Đương nhiên là An Nhiên không tiện mở lời về loại chuyện kia. Cô nói qua loa: “Gặp trong xã giao.”

Thím Lâm là người từng trải, tất nhiên là biết có chuyện gì.

Bà lanh lẹ nói: “Yên tâm đi, có thím trông Lâm Hi rồi, cô cậu cứ nói chuyện cho xong đi.”

Tắt điện thoại, An Nhiên ngây người ra.

Hoắc Doãn Tư ôm cô từ phía sau, hôn lên cổ mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: “Đổi ý hả?”

An Nhiên cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới hồi hồn lại, lạnh nhạt hỏi: “Anh không gọi điện thoại cho lễ tân sao?”

Hoắc Doãn Tư không trả lời cô. Anh chạm nhẹ vào eo cô, lẩm bẩm: “Lát nữa cùng nhau tắm?”

An Nhiên không đồng ý, đẩy anh: “Đi tắm trước đi!”

Hoắc Doãn Tư ít nhiều gì cũng có chút không nhịn được, hừ nhẹ: “Em để ý nhiều hơn trước đây.”

Ai cũng mới uống rượu xong, có gì phải làm ra vẻ chứ.

Anh ôm cô ngồi trên sô pha, hôn môi từng cái một, hơi thở nóng bỏng thỉnh thoảng phả bên tai cô, khiến người động tình: “Trước đây cứ hôn một cái là em không chịu nổi.”

Mái tóc dài xõa tung, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời trong bóng tối, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc là anh có đi tắm hay không?”

Hoắc Doãn Tư ôm hôn cô rất lâu, vỗ về eo cô, không nói thêm gì, chỉ là trong mắt chứa đầy lòng chiếm hữu của đàn ông đối với phụ nữ.

Anh đi tắm. An Nhiên đi gọi điện thoại cho lễ tân hỏi áo tắm.

Lúc Hoắc Doãn Tư ra ngoài, An Nhiên đang ngồi dựa trên sô pha xem điện thoại, chắc là đang xử lý công việc.

Anh đi chân trần, ôm vòng eo mảnh khảnh của cô từ phía sau.

“Đừng gây mất hứng!”

An Nhiên nghiêng đầu hôn môi với anh, hôn được một lúc thì hỏi: “Không phải anh đang tắm sao?”

Cô buông điện thoại, tập trung thân thiết với anh.

Chắc là vì cơ thể bọn họ để không lâu rồi, hoặc là vì bọn họ đã từng rất thất vọng về nhau, nên hiện giờ bọn họ cực kì mãnh liệt…

An Nhiên rất phối hợp.

Lúc Hoắc Doãn Tư ôm cô muốn cô, cô liền ôm cổ anh, trên mặt tràn đầy vẻ say mê, ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động đòi hôn…

Hoắc Doãn Tư lẩm bẩm: “An Nhiên, em chưa từng thế này!”

An Nhiên kề mặt lên vai anh: “Vậy anh có thích không?”

Giờ phút này, toàn bộ máu trong cơ thể Hoắc Doãn Tư như đang chảy ngược. Anh chưa từng có loại cảm giác thế này. Vậy nên anh làm một chuyện mà anh chưa từng làm, đó là ôm eo An Nhiên, trong cơn trải nghiệm tuyệt vời, nói ra một câu chửi bậy: “Con đ*!”

An Nhiên ôm anh, mềm oặt dựa vào vai anh.

Tất cả đều rối loạn, dù cho xong việc nhớ lại, cũng không dám nhìn đối phương.

Sáng sớm, An Nhiên thức dậy, trên giường chỉ còn một mình cô.

Cơ thể hơi đau nhức, nhưng vẫn thấy thoải mái.

Nắng sáng chiếu vào trong phòng, mang theo tia sáng vàng nhạt, không chỉ không chói mắt, ngược lại còn rất tốt đẹp.

Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa sổ sát đất.

Anh cầm điện thoại, trò chuyện với thư ký Nghiêm: “Hủy bỏ cuộc họp mười giờ sáng, dời sang ngày mai… Còn lại đều không có thay đổi.”

Dứt lời, anh tắt máy, quay người thì thấy An Nhiên đã thức dậy, đang ôm chăn dựa lên đầu giường và ngây người.

“Dậy rồi hả?”

Hoắc Doãn Tư đi qua, xoa nhẹ mái tóc đen xõa tung của cô: “Có đói bụng không? Anh gọi phục vụ mang đồ ăn lên?”

An Nhiên nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Thanh đạm một chút.”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ, ngồi bên cạnh giường, cúi đầu gọi điện thoại cho lễ tân, lúc đang gọi còn ôm vai cô, như có như không mà ngắm cô.

Gọi điện thoại xong, anh thấy lòng mình mềm mại, muốn thân thiết thêm với cô.

An Nhiên đè vai anh lại: “Em đi tắm.”

Hoắc Doãn Tư đang khá vui vẻ, không so đo với cô: “Ừ, em chưa ăn sáng, đừng tắm lâu quá.”

An Nhiên nhặt khăn tắm ở cuối giường, nhẹ nhàng khoác lên mình.

Hoắc Doãn Tư không nhịn được ôm chặt cô từ phía sau, nói lời âu yếm nam nữ bên tai cô: “Em của tối qua thật sự khiến người ta khó nhịn.”

An Nhiên cười nhạt.

Lúc tắm, hơi nước trong phòng tắm che phủ mặt kính, cô gõ nhẹ lên đầu mình.

Trai đẹp hại người!

Xúc động là ma quỷ!

Sao tối qua cô lại cảm thấy trống rỗng, rồi cứ dễ dàng mà ngủ với Hoắc Doãn Tư như vậy chứ? Từ thái độ của anh, có thể thấy là anh định tiếp tục lâu dài. Có điều, cô không muốn làm hòa với anh, nói đúng hơn là bắt đầu một lần nữa với anh.

Cô lề mề trong phòng tắm cả buổi rồi mới chịu ra ngoài.

Áo tắm màu trắng khoác trên cơ thể mảnh khảnh, trông có vẻ thơm tho mềm mại.

Bữa sáng đã được đưa đến, Hoắc Doãn Tư ngồi trước bàn ăn, lật xem tờ báo mà phục vụ mang tới, tiêu đề trang đầu là tổng giám đốc Hoắc Thị qua đêm với một cô gái không rõ thân phận.

Phối với ảnh chụp là ảnh chụp bọn họ ở đại sảnh khách sạn.

Lúc ấy, An Nhiên khoác áo khoác của anh, bị anh che lại, không nhìn thấy mặt.

An Nhiên ngồi xuống, cũng thấy tờ báo.

Hoắc Doãn Tư ngẩng đầu, dường như đang nghiên cứu vẻ mặt của cô. Một lát sau, anh đặt tờ báo xuống, nhẹ giọng hỏi: “Em có định cho anh danh phận hay không?”

“Danh phận gì?”

An Nhiên giả ngu. Cô cầm tờ báo lên xem, nói: “Tai tiếng chỉ là tai tiếng thôi. Dù sao cũng không chụp được mặt em.”

Hoắc Doãn Tư không chịu buông tha cô.

Tuy rằng anh là đàn ông, nhưng mà anh cũng không phải loại đàn ông quê mùa chuyện gì cũng không biết, nhất là khi anh rất hiểu An Nhiên.

Tối qua cô rất chủ động, đến sáng nay cô hòa nhã hơn nhiều, lại mang theo chút xa cách.

Rõ ràng là cô định ăn không trả tiền!

Hoắc Doãn Tư hỏi cô: “Ngủ cũng ngủ rồi, không chịu trách nhiệm hả?”

An Nhiên uống một ngụm sữa, cười nói: “Em không cần anh chịu trách nhiệm. Chúng ta từng tuổi này rồi, không cần phải làm ra vẻ.”

Hoắc Doãn Tư cũng cười theo, có điều là cười lạnh.

Anh gằn từng chữ một: “Anh nói em nên chịu trách nhiệm với anh!”

Vừa trải qua một đêm, An Nhiên không muốn tranh cãi với anh. Cô uống nửa cốc sữa bò, rồi mới nói: “Tối hôm qua anh rất vất vả rồi. Hôm nào em hầm canh dê cho anh bồi bổ.”

Ý của cô rất rõ ràng.

Đối với cô mà nói, chuyện tối qua chỉ là chuyện một lần hai lần thôi.

Nếu không phải bọn họ có con chung, thì bọn họ chẳng khác gì tình một đêm của nam nữ thành niên.

Hoắc Doãn Tư ngả lưng dựa lên ghế, yên lặng mà nhìn chằm chằm cô.

Cho dù là hiện giờ, thân thể của anh cũng rất muốn cô.

Nhưng mà anh cũng tức giận, thật sự tức giận!

Anh nhìn chằm chằm cô: “Ý của em là xem chuyện tối qua như ngoài ý muốn, đúng không?”

An Nhiên ừ nhỏ một tiếng.

Cô vẫn luôn giữ lý trí, nhẹ giọng nói: “Hoắc Doãn Tư, chuyện giữa chúng ta không phải chỉ ngủ một lần là có thể giải quyết. Chuyện tối hôm qua… thật sự không mang nghĩa gì cả.”

Hoắc Doãn Tư tức giận bật cười.

Anh đứng dậy, đi ra sau lưng cô, cúi người nỉ non bên tai cô: “Vậy ngủ thêm vài lần thì sao?”

An Nhiên vừa định nói không có lần sau thì anh đã buông cô ra rồi.

Tuy rằng trong lòng còn tức giận, nhưng may mà Hoắc Doãn Tư vẫn còn phong độ, cùng cô ăn sáng xong thì gọi điện thoại bảo thư ký Nghiêm cho xe tới đây. Anh vừa nói vừa nhìn An Nhiên: “Ừ, tôi đang ở cùng tổng giám đốc An, mang đồ cho tổng giám đốc An thay, đồ của cô ấy nhăn đến mức không thể mặc được nữa.”

An Nhiên tức giận ném gối về phía anh.

Anh đúng là không biết xấu hổ!

Anh đang làm gì đây, trả thù hả!

Bên kia, sau khi tắt điện thoại, thư ký Nghiêm không nhịn được suy nghĩ, tối qua tổng giám đốc Hoắc vui vẻ hay không vui vẻ vậy.

Nửa tiếng sau, thư ký Nghiêm đưa hai bộ đồ tới.

Hoắc Doãn Tư và An Nhiên thay đồ xong thì xuống lầu.

An Nhiên vốn định mở cửa xe, nhưng lại bị Hoắc Doãn Tư giành trước: “Lên xe, anh đưa em đi công ty!”

Nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của anh, An Nhiên biết anh còn đang tức giận.

Có điều, cô cảm thấy anh không còn giống như trước đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK