Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên, không cần phải nói!

Không có lời nào có lực sát thương hơn những lời này.

Sắc mặt của Chương Bách Ngôn tái nhợt.

Anh im lặng hồi lâu, chân thành nói với cô: “Lục U, chúng ta hãy bỏ qua mọi chuyện, bắt đầu lại một lần nữa đi.”

Lục U cụp mắt xuống.

Cô nhìn đứa bé trong lòng mình, lẩm bẩm: "Bắt đầu lại một lần nữa? Chương Bách Ngôn, anh đã sớm biết thân phận của chúng ta nhưng từ trước đến nay không bao giờ có đủ dũng khí để bắt đầu lại với tôi. Sao bây giờ anh lại có? Chẳng lẽ là vì con? Chỉ vì con mà anh có thể bỏ xuống tất cả sao?”

Đoạn, cô lại kiên quyết nói: "Tôi không muốn!"

Lục U áp vào mặt Tiểu Diệp Hồi, thấp giọng nói: "Anh Chương, đứa nhỏ tên là Tiểu Diệp Hồi! Hồi của hồi hương, cũng là trở về. Tôi sẽ nuôi con chờ Diệp Bạch trở lại. Một năm anh ấy không về, tôi sẽ nuôi con chờ anh ấy một năm. Mười năm anh ấy không về, tôi sẽ chờ anh ấy mười năm.”

Có tiếng gõ cửa, là giọng của một y tá.

Cửa bị khóa trái, không thể mở được.

Y tá bên ngoài lo sợ có chuyện gì đó nên đã gọi nhân viên an ninh.

Trong phòng bệnh VIP, Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm Lục U không chớp mắt... Thật ra anh thường xuyên nhìn thấy cô. Ở mỗi giai đoạn cô mang thai, anh đều lén lút nhìn cô.

Nhưng đột nhiên, anh cảm thấy Lục U thật xa lạ.

Anh đang nghĩ, có chỗ nào không đúng nhỉ? Mãi một lúc lâu sau, Chương Bách Ngôn mới nhận ra... Sự xa lạ đó bắt nguồn từ sự xa lạ của Lục U đối với anh, từ sự buông bỏ thực sự trong lòng cô.

Cho dù Diệp Bạch không ở đây, cô cũng không có ý định quay đầu lại.

Một lúc lâu sau, Chương Bách Ngôn cay đắng nói: “Cho dù là vì đứa trẻ này, Lục U, chúng ta cũng nên bắt đầu lại từ đầu.”

Lục U vẫn cự tuyệt anh: “Trên đời này không chuyện nên hay không.”

Ngoài cửa, tiếng gõ cửa càng lớn hơn.

“Cô Lục, có cần gọi cảnh sát không?”

Lục U đặt đứa trẻ xuống, đứng dậy mở cửa, Chương Bách Ngôn không hề ngăn cản.

Cánh cửa mở ra, bên ngoài không chỉ có y tá và nhân viên an ninh mà còn có Hoắc Minh Châu và Lục Huân... trên tay đang ôm một túi lớn thực phẩm bổ sung dinh dưỡng và đồ dùng cho em bé.

Họ nhìn Chương Bách Ngôn, ngạc nhiên nhưng không bất ngờ.

Hiểu con gái không ai bằng mẹ.

Nhìn vẻ mặt của Lục U, Hoắc Minh Châu đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Đồng thời cũng biết quyết định của Lục U.

Hoắc Minh Châu bước vào, đặt đồ đạc xuống.

Lập tức, bà chỉ đạo con dâu: "Tiểu Huân, đi đóng cửa lại! Bảo y tá lát nữa lại đến."

Lục Huân nghe lời bà nhất, lập tức đóng cửa lại.

Sau khi cửa đóng lại, Hoắc Minh Châu quay người nhìn Chương Bách Ngôn.

Giọng điệu của bà nhàn nhạt nhưng lại có sức mạnh của người làm mẹ: “Tổng Giám đốc Chương, đây là phòng bệnh riêng, xông vào như thế này không thích hợp lắm đâu nhỉ!… Tôi nhớ bà Chương không phải là người rộng lượng cho lắm, bị bà ta biết rồi thì không thể yên tĩnh được. Tổng Giám đốc Chương không thèm để ý đến danh tiếng của mình, nhưng nhà họ Lục chúng tôi lại quan tâm, cho nên về sau nếu không có chuyện gì thì Tổng Giám đốc Chương bớt lui tới thì hơn.”

Chương Bách Ngôn nhìn Hoắc Minh Châu.

Song lại nói với Lục U: “Anh và Từ Chiêm Nhu đã chia tay.”

Lục Huân mở to mắt nhìn Hoắc Minh Châu.

Lục U thì chẳng có bao nhiêu biểu cảm.

Hoắc Minh Châu cười khan, bắt đầu đổ cháo thịt dinh dưỡng cho con gái, vừa làm vừa hời hợt nói: "Đây có lẽ là ý kiến đơn phương của Tổng Giám đốc Chương nhỉ? Cậu đã thương lượng với cô Từ chưa? Đã nói với mẹ cậu chưa? Kích động như vậy thì không được đâu. Hơn nữa... Chắc hẳn Lục U không có ý định quay lại với cậu, cho nên Tổng Giám đốc Chương không cần phải hy sinh những thứ không cần thiết này, lãng phí mối nhân duyên tốt đẹp của cậu với cô Từ."

Từng câu chữ của bà đầy lý lẽ và gai góc.

Nó ghim vào khiến trái tim Chương Bách Ngôn đau nhói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK