Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù nhà đông con, nhưng Hoắc Minh vẫn ăn mặc chỉnh tề, bất kì lúc nào cũng đàm phán được. Theo cách nói của anh thì là anh muốn duy trì sức hấp dẫn với Ôn Noãn, không thể để cô thấy anh lớn tuổi, là đàn ông trung niên rồi.

Minh Châu tới, anh cũng miễn cưỡng nói mấy câu.

Anh đang định đi nấu cơm thì thi kí Liễu gọi tới.

Hoắc Minh đang chờ cuộc điện thoại này, anh cầm lấy điện thoại, đi ra ngoài nghe.

“Chú Liễu, có chuyện gì sao?”

Anh biết giả bộ, thư kí Liễu cũng là hồ li ngàn năm.

Anh ta vẫn tỏ ra vui tươi: “Đâu có chuyện gì chứ! Hợp đồng mà chúng ta bàn trước kia, tôi cân nhắc lại, thấy không ổn lắm.”

Hoắc Minh đứng trong vườn hoa.

Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt anh, đẹp trai chói mắt.

Anh cười tủm tỉm: “Có gì không ổn?”

Thư kí Liễu trợn mắt nói lão: “Có một khoản chi tài vụ bên tôi viết thừa một số không, vì vậy, báo cáo trước kia có vấn đề rất lớn! Hoắc Minh, cậu yên tâm đi, tài vụ đó đã bị đuổi rồi, người không chuyên nghiệp không thích hợp ở lại công ty, chỉ làm lãng phí thời gian của chúng ta thôi! Tôi tìm người đáng tin tính lại, kết quả là có thể cho công ty cậu thêm hai điểm, thế thì hai bên đều có lợi.”

Hoắc Minh cười nhưng không nói.

Thư kí Liễu nhẹ giọng thở dài: “Một tài vụ, làm hại chúng ta chậm trễ lâu như thế, thật sự đáng ghét! Thế này đi Hoắc Minh, ngày mai tôi sẽ tới Tây Á, hai bên kí lại hợp đồng được chứ?”

Cuối cùng Hoắc Minh cũng lên tiếng.

“Để tôi tới công ty chú đi!”

“Tôi còn phải cảm ơn cậu đã tạo điều kiện cho công ty chúng tôi. Ai nha, nhà nhiều con quá, chỉ cho đi học thêm thôi cũng tốn nhiều tiền rồi!”

Bên kia, thư kí Liễu muốn chửi thề!

Hai điểm là mấy trăm triệu tiền lời đó.

Cậu ta lại nói là tiền học thêm!

Nhưng mà thư kí Liễu vẫn rất điềm tĩnh, rất dịu dàng nói: “Đúng vậy, nuôi con không dễ dàng, giám đốc Lục đã nhận thức được nên cố ý gọi tới.”

Hoắc Minh: “Hỏi thăm sức khỏe cậu giúp tôi!”

Thư kí Liễu: “Chắc chắn rồi!”

Cúp điện thoại xong, anh ta nghĩ, rốt cuộc thì ngày mai đại thiếu gia này cũng tới công ty rồi!

Đúng là lắm trò mà.

Ôn Noãn và Minh Châu cộng lại cũng không bằng lòng dạ xấu xa của cậu ta.

Hoắc Minh rất vui vẻ cúp điện thoại.

Anh không đi vào nhà ngay mà đứng ngoài luống hoa hút thuốc. Dưới ánh hoàng hôn, anh cúi đầu châm thuốc, lại híp mắt nhìn trời chiều xa xăm.

Ánh vàng bao phủ, như một đám mây lửa ở cuối chân trời.

Anh chỉ hút một điếu rồi đi vào bếp luôn, anh đã hứa với Minh Châu và mấy đứa bé ngốc là tối nay sẽ làm món cá chua và canh đuôi heo rồi!

Anh đứng trong bếp nấu cơm, đang thái cá rô thì có một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy eo anh từ sau lưng. Sau đó, cơ thể mềm mại của Ôn Noãn cũng tựa sát vào lưng anh.

Hoắc Minh nghiêng đầu qua: “Không sợ thịt sống à?”

Ôn Noãn không trả lời, hỏi ngược lại: “Bảy ngày nghỉ của anh là để đối phó với cậu à?”

Hoắc Minh không chối.

Anh biết Ôn Noãn rất thông minh, nhất là khi cô làm tổng giám đốc của Tây Á đã quản lý công ty rất tốt, bây giờ cô đoán được cũng không có gì lạ cả.

Anh không chối, hỏi ngược lại: “Em giận à?”

“Không!” Ôn Noãn sờ bụng anh, giọng rất mềm: “Em chỉ muốn hỏi nguyên nhân thôi, giám đốc Hoắc, anh có bằng lòng nói cho em biết không?”

Trong phòng bếp.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ấm áp lại ái muội, Ôn Noãn cũng cảm nhận được, mấy tự nhiên ôm Hoắc Minh ra.

Thế nhưng động tác của người kia nhanh hơn.

Trước khi cô kịp chạy trốn, anh đã chặn cô ở trước bồn rửa.

Tay anh xử lý cá rô, còn có mùi cá nhẹ.

Không muốn làm bẩn áo cô nên anh chỉ có thể phát lực bằng eo, nhẹ nhàng ma sát với cô.

Mặt Ôn Noãn đỏ ửng.

Cô bất an nhìn ra ngoài, nhu nhược nói: “Người giúp việc sẽ đi vào bất cứ lúc nào đấy.”

Hoắc Minh cười khẽ: “Họ nhìn thấy cũng coi như không nhìn thấy.”

Anh nghiêng người, hôn môi cô.

Vốn dĩ anh chỉ định trêu chọc cô thôi, nhưng cơ thể hai người tiếp xúc gần như thế, bình thường Hoắc Minh lại là huyết khí phương cương, đâu thể nào chịu được?

Ánh mắt anh không khỏi sâu hơn.

Ôn Noãn không chịu nổi ông như thế, tay áp trước ngực anh.

“Tay anh toàn mùi tanh!”

“Trong nhà có nhiều trẻ con, Sùng Quang và Thước Thước đều tám chín tuổi rồi, có một số việc đã nửa hiểu nửa không rồi. Anh làm bố, làm bác của chúng, đừng có làm gương xấu cho chúng, biết chưa?”

Hoắc Minh cười khẽ.

Cái mũi thật cao của anh ta khẽ cọ vào người cô.

Giọng anh khản đặc: “Giám đốc Ôn đội cho anh cái mũ cao thật đất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK