Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Chấn Đông đã không còn vui đùa như trước.

Ông đưa tay mời Lục Khiêm ngồi xuống.

Hai người đàn ông trưởng thành giằng co giống như hồ ly ngàn năm đang so chiêu.

Dù sao Hoắc Chấn Đông cũng rất yêu thương Minh Châu, xem con cái còn quan trọng hơn mặt mũi. ông khẽ than thở: “Hai người ở bên nhau, tôi không phản đối nhưng cũng sẽ không ủng hộ! Còn lại có thể đi đến cuối cùng hay không, còn phải xem bản thân hai người! Lục Khiêm, tôi cũng nói thẳng, Minh Châu không phải là con nít, con bé không thể chạy đuổi theo cậu tới chân trời góc bể giống như bảy năm trước được nữa!”

Trong lòng Lục Khiêm ê ẩm: “Con biết!”

Hoắc Chấn Đông vẫy tay.

Ông ấy có chút đau lòng nhưng có đôi lời vẫn phải nói rõ.

“Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã được chiều chuộng nên vô tâm vô tư, mọi đau khổ của con bé đều đến từ chính cậu… Tôi làm bố cũng không dám nói cái gì, bởi vì con bé thích cậu! Đương nhiên, cậu cũng hy sinh vì con bé rất nhiều! Lục Khiêm, bây giờ tôi không cầu xin gì khác, chỉ hy vọng cậu có thể bên cạnh con bé thêm vài năm!”

Hoắc Chấn Đông nói xong thì quay người đi.

Khóe mắt ông ấy có một tia ánh sáng.

Hòn ngọc quý trên tay ông ấy mới chỉ đầu ba mươi.

Lục Khiêm lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, sức khỏe cũng không tốt, ông ấy thật sự rất đau lòng.

Thế nhưng ông lại có thể làm thế nào?

Lục Khiêm lẳng lặng ngồi đấy, mãi lâu sau vẫn không nói gì, đó cũng là bệnh trong lòng của ông.

Nếu không ích kỷ, sao ông có đủ dũng khí?

Hồi lâu sau, Lục Khiêm nghẹn giọng nói: “Bố, bố cứ yên tâm!”

Hoắc Chấn Đông lặng lẽ lau sạch nước mắt, lúc quay đầu lại đã khí thế ầm ầm: “Có gì mà tôi không thể yên tâm! Hai người cứ sống cho tốt, nuôi hai đứa cháu lớn khôn! Tôi thấy Tiểu Lục Thước là hạt giống tốt! Cái kiểu lặng lẽ âm trầm kia cũng là theo nhà họ Lục mấy người đấy.”

Lục Khiêm:…

Hai người lại bàn chút công việc.

Đợi đến khi ông xuống lầu, Ôn Noãn cầm tay Tiểu Lục Thước, Tiểu Lục U ngồi trong lòng ngực Minh Châu.

Thấy Lục Khiêm, Tiểu Lục U dang đôi tay múp míp ra

“Bố ôm!”

Lục Khiêm tiến lên ôm lấy con gái cưng, một tay cầm theo một cái hộp.

Ông nhìn Minh Châu, dịu dàng nói: “Em lái xe nhé!”

Minh Châu không phản đối.

Lúc một nhà bốn người rời đi, Ôn Noãn đứng chỗ ra vào, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Cảnh này chính là tâm nguyện lâu dài, không thể nói ra của cô. Cuối cùng tới hôm nay cũng được thực hiện

Hoắc Minh ôm lấy bả vai của cô, đứng nhìn cùng cô.

“Cảm động đến mức khóc nhè hả? Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta đâu phải kiểu người yếu ớt như vậy!”

Ôn Noãn liếc nhìn anh một cái.

Cô đã biết chuyện anh giả vờ bị bệnh, chiến tranh lạnh với anh mấy ngày.

Hoắc Minh quá chó má!

Anh nghe lén điện thoại của cô, lúc bị phát hiện lại nói mình bị bệnh tâm lý, còn dẫn cô tới gặp bác sĩ tâm lý cùng anh.

Kết quả lần nào anh cũng ngủ ở bên trong!

Ôn Noãn liếc anh một cái: “Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu!”

Hoắc Minh vòng tay ôm chầm lấy toàn bộ vay cô.

Anh đè cô vào vách tường ở lối ra vào, nhẹ nhàng sờ vòng eo eo của cô, định dùng sắc đẹp hê hoặc cô: “Vậy phải làm thế nào Tổng Giám đốc Ôn mới nguôi giận đây!”

“Hay là, em cũng nghe lén anh?”

Ôn Noãn đá anh một cái: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, ai thèm nghe lén anh! Anh cho rằng ai cũng biến thái như anh sao!”

Hoắc Minh cười khẽ.

Anh gác mặt lên vai cô, có hơi vô lại.

Ôn Noãn đẩy anh ra mà không được, cô thật sự đã hết cách với anh nhưng dường như cũng đã chấp nhận cái kiểu này!

……

Minh Châu lái xe, nửa giờ chạy tới biệt thự của Lục Khiêm.

Biệt thự rất lớn, xe chạy một vòng rồi mới dừng lại.

Bà cụ đã đứng ngóng trông từ sớm.

Tuy rằng mấy năm nay, bà cùng Minh Châu và bọn nhỏ cũng thường xuyên gặp mặt nhưng lúc một nhà bốn người đồng thời xuất hiện vẫn mang ý nghĩa khác, còn có Tiểu Lục U tuổi còn nhỏ, bà cũng chỉ được gặp mấy lần.

Bây giờ bé con nhỏ nhắn đã chập chững biết đi.

Gió đêm thổi qua, váy nhỏ tốc lên.

Nửa cái mông nhỏ tròn như quả trứng cũng lộ ra, thật sự vô cùng đáng yêu.

Bà cụ thật lòng hận không thể gặm một cái lên mông cô nhóc, yêu thương thế nào cũng không đủ.

Bà ôm lấy Tiểu Lục U, vừa thơm vừa hôn.

Tiểu Lục Thước cũng không ghen tị, cậu bé đứng ở một bên xếp hàng.

Tất nhiên bà cụ cũng sẽ không bỏ qua cậu bé.

Sau khi thân thiết với cháu nội yêu, bà cụ nhìn Minh Châu đứng trong gió đêm, cô vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như thế.

Cái mũi bà cụ chua xót.

Bà nắm lấy tay Minh Châu, có hơi nghẹn ngào: “Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!”

Lời này đâu chỉ nói với mỗi Minh Châu.

Còn nói với cả Lục Khiêm.

Một bà lão thời trẻ đã mất đi đứa con gái yêu thương, lúc tuổi già con trai lại nhiễm bệnh sinh tử không rõ, sao bà lại không sợ, sao mà không đau lòng?

Không phải bà sợ tuổi già không nơi nương tựa mà sợ một ngày nào đó dưới chín suối không thể yên tâm.

Bà cụ muốn khống chế chính mình nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm chế được.

Bà đi sang một bên lau nước mắt.

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu xa, cũng đau khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK