Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Lý Tư Ỷ muốn vùng khỏi tay ông ta.
Họ dựa quá gần rồi.
Bên trong xe tối tăm, bả vai của cả hai cũng kề bên nhau. Lý Tư Ỷ cảm nhận được nhiệt độ truyền đến trên người ông ta. Dù cô ấy cố gắng che giấu nhưng vẫn không lừa được chính mình. Thật ra, cả người cô đang run rấy.
Có lẽ vì sợ hãi, cũng có thể do nguyên nhân khác.
Cô ấy vùng vẫy mấy lần nhưng không thoát được, bởi vì Cố Vân Phàm không chịu buông.
Cố Vân Phàm nghiêng đầu nhìn chiếc ghế trẻ em bên cạnh. Nhóc Tư Kỳ vừa mới lên xe đã nghiêng đầu ngủ mất. Cô bé trông rất xinh đẹp, những sợi tóc đen mảnh mai phủ lên gương mặt trái xoan trắng ngần.
Bây giờ cô bé đang ngủ trông yên tĩnh và xinh đẹp.
Cố Vân Phàm nhìn vài giây rồi thu lại tầm mắt. Ông ta quay đầu nói nhỏ với Lý Tư Ỷ: “Cô muốn đánh thức con bé à? Để con bé tỉnh dậy, nhìn thấy bố mình và chị gái mà nó thích cầm tay, kề vai bên nhau, có lẽ…”
Cố Vân Phàm khẽ cúi đầu, hai người càng
sát vào nhau hơn, gần đến mức hơi thở như hòa quyện vào nhau.
Cơ thể Lý Tư Ỷ cứng đờ. Cô ấy ngấng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông ta, khó tin nói: “Ông điên rồi à? ông có biết mình đang làm gì không?”
Cố Vân Phàm cười khe khẽ rồi hỏi lại: “Tôi muốn làm gì cơ?”
“Vô vị!”
Lý Tư Ỷ nhích người né tránh tiếp xúc với ông ta. Nhưng bàn tay cổ Vân Phàm vẫn đang nắm chặt khiến cô ấy không nhúc nhích nối dù chỉ một chút. Không những thế, ông ta còn đan mười ngón tay vào cùng cô ấy
Ngón tay thon dài vời những khớp xương rõ ràng khiến cô ấy cảm nhận được sức mạnh của đàn ông.
Lý Tư Ỷ có ngốc đến đâu cũng đoán ra được ý đồ của ông ta.
Quả thực, Cố Vân Phàm cúi người vờ như vô tình cọ qua vành tai cô ấy. Cho dù chỉ có một giây nhưng là cô ấy vẫn là phụ nữ, có thế nhạy cảm nhận ra đổi phương khẽ cắn nhẹ lên vành tai mình.
Thật ra tiếp xúc ngắn ngủi này giống như hòn đá to bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Cuối cùng, Lý Tư Ỷ không nhịn nổi nữa.
Cô ấy đẩy mạnh ông ta ra, giơ tay rồi ra sức chà lau những nơi ông ta chạm vào. Chỗ đó vốn bị chà đến đổ bừng nhưng vì trong xe tối om nên không nhìn rõ.
Cố Vân Phàm dựa người về phía sau rồi không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy như vậy.
Lý Tư Ỷ chậm rãi buông tay.
Một lúc láu sau, cô ấy cất giọng lạnh băng: “Ông Cố tiễn người ta đều tiễn như vậy hả? ông Cố mới mất vợ không lâu, dù có nhu cầu sinh lý thì cũng đừng nóng vội như vậy chứ?”
Cố Vân Phàm không cãi lại.
Ông ta vẫn nhìn cô ấy chăm chú như thể muốn thấy rõ được người mình yêu qua bóng tối. Còn Lý Tư Ỷ nào chịu nối ánh mắt này của đối phương. Cô ấy cũng không chịu nổi thái độ mập mờ này của người nọ.
Cô ấy chẳng thèm kiêng dè mà nói thẳng: “Cố Vân Phàm, ông coi tôi là gì thế? Có phải ông cho rằng tôi thật sự ngờ nghệch? Năm đó, ông vứt bỏ tôi đi lấy người khác, con của hai người đều đã lớn bằng này rồi… Sao nào, vợ mới mất mà đã không chịu nổi cô đơn à? Tôi đề nghị Tống giám đốc cố, nếu ông không quản được thân dưới thì lấy ít đá lạnh làm tỉnh táo một chút, ông
cũng đã làm bố rồi!”
“Hơn nữa, vợ ông sinh con cho ông nhưng lại đặt tên Tư Kỳ, diễn vai thâm tình gì chứ? Vợ ông không thấy khó chịu à?”
Lý Tư Ỷ tuôn một tràng nói hết tất cả, sau đó không muốn trò chuyện cùng ông ta.
Cô ấy quay mặt sang một bên.
Trong mắt cố Vân Phàm, dáng vẻ của cô ấy vẩn như trước kia, tức giận nhưng lại như đang làm nũng.
Nhưng ông ta biết mọi thứ đã khác rồi.
Trước đây cô ấy chỉ giận dổi với ông ta.
Nhưng bây giờ ngoài một chút căm hận ra, nhiều hơn cả là chán ghét… ông ta không giải thích mọi chuyện trong cuộc hôn nhân giữa mình và cô Vương, mà chỉ dịu dàng lên tiếng: “Lúc trước là cô gái ngốc nghếch, bây giờ đã trưởng thành rồi. Lý Tư Ỷ, tôi không muốn thế nào cả.”
Nói xong, cổ Vân Phàm đưa tay vỗ trán: “Ban nãy tôi hơi thất thổ.”
Lý Tư Ỷ cắn môi, không đáp lại.
Cố Vân Phàm tựa lưng lên ghế, rồi lấy tay che mắt, khẽ than: “Đã mấy năm rồi, tha thứ cho chú Cố được không?”
Cơ thế Lý Tư Ỷ thân thế thoáng chốc cứng
đờ.
Sau đó không hiểu vì sao tài xế lại biết được chỗ ở của cô ấy.
Lúc xuống xe, chân cô ấy mềm nhũn suýt nữa té ngã.
Cổ Vân Phàm đi xuống theo, sợ nhóc Tư Kỳ bị lạnh nên tiện tay đóng cửa xe lại, rồi nhìn căn chung cư còn khá mới trước mặt và hỏi Lý Tư Ỷ: “ở đây à?”
Lý Tư Ỷ đã trải qua tuổi nối loạn từ lâu.
Hoàn cảnh gia đình sa sút khiến cô đã quen, thế là đáp ừ: “ừ, nơi này khá tiện.”
Cố Vân Phàm châm một điếu thuốc.
Thấy cô ấy phải đi, ông ta hỏi ngay: “Công việc thì sao, có cần tôi sắp xếp giúp cô không? Tống công ty của cố Thị đã dọn tới thành phố B rồi, Tư Ỷ… Chỉ là một công việc mà thôi, cô đừng lo lắng gì nhiều.”
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Lý Tư Ỷ nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Cô ấy cười rất thờ ơ: “ông cố, người có thế tìm giúp tôi một công việc làm mát mặt nhiều lắm đấy! Có lẽ những người khác tôi chỉ cân cười một cái hoặc đi ăn một bữa tâm sự chuyện xưa với họ.
Nhưng thứ ông cố cho tôi, tôi thật sự không dám lấy, chưa biết chừng còn phải trả giá gì đó… Đúng rồi, tôi đã không còn thanh xuân tặng ông nữa rồi, còn cái khác nếu tôi có thì những người phụ nữ kia cũng có.”
Cô ấy nói xong, cúi đầu cười càng lạnh nhạt hơn: “Cứ thế đi!”
Nói xong, cô ấy đi thẳng tới chỗ thang máy.
Giọng nói thanh lãnh, êm tai của cố Ván Phàm vang lên sau lưng: “Tư Ỷ, cô đừng coi thường tôi!”
Lý Tư Ỷ không ngoái lại.
Ai biết có coi thường hay không chứ. Cô ấy đã chịu biết bao đau khổ vì cố Vân Phàm rồi nên không muốn lại hèn mọn thêm lần nữa.
Thang máy lên đến tầng 22, cô ấy mở cửa nhà ra.
Đây là một căn phòng 100 mét vuông có hai phòng ngủ, một phòng khách, không rộng lắm nhưng đủ đế hai người ở. Mấy năm nay, bệnh tình của mẹ cô ấy cũng đã ổn định hơn nhiều, quý bà ngày xưa cũng đã học được quét tước, nấu cơm.
Lý Tư Ỷ khuyên bà ta : “Mẹ tìm người giúp việc đi! Con cũng không thiếu chút tiền này.”
Mẹ Lý từ chối: “Vận động chút tốt hơn! Con còn nói mẹ tiết kiệm, thật ra chúng ta cũng không
đến mức sống ở đây… Không phải trong tài khoản vẫn còn mấy chục triệu à, mua một căn hộ tốt một chút, sau này con có bạn trai cũng mát mặt hơn.”
Lý Tư Ỷ lại không đồng ý.
Cô ấy đã chia số tiền còn dư trong nhà thành hai phần, thật ra có hai mươi triệu là để cho mẹ dưỡng già, nhất quyết không được động vào.
Cô ấy định dùng số tiền còn lại đế mở văn phòng.
Cô ấy biết nhiều thứ tiếng, còn biết chơi đủ các loại nhạc cụ nên định nhận dạy trẻ.
Đêm khuya lạnh lẽo.
Ánh trăng bàng bạc chiếu vào phòng khách trong càng quạnh quẽ. Lý Tư Ỷ mở đèn lên, phát hiện Mẹ Lý vẫn chưa về phòng ngủ, lại cuộn người nằm trên sô pha như thế rất buồn ngủ. Cô ấy không khỏi gọi một tiếng: “Mẹ, sao mẹ không về phòng ngủ thế?”
Mẹ Lý rùng mình, tỉnh táo lại.
“Con còn chưa về nên mẹ không yên tâm.”
Mũi mẹ Lý rất nhạy, ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người Lý Tư Ỷ không khỏi nói: “Con uống rượu à? Vậy con trở về bằng gì thế?”
Lý Tư Ỷ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói dối: “An Nhiên bảo Hoắc Doãn Tư đưa con về.”
Mẹ Lý yên tâm: “An Nhiên đối xử với con không chê vào đâu được.”
Đúng lúc này, An Nhiên cũng gọi điện tới để xác nhận xem cô ấy đã về nhà an toàn chưa. Khi nghe điện thoại, Lý Tư Ỷ lo lắng cô sẽ nói lỡ lời nên ậm ừ đôi câu rồi cúp máy.
Nhưng mẹ Lý tâm tư tinh tế đã nhìn ra con gái không vui qua thái độ sa sút của con gái.
Vì thế bà ta bèn hỏi: “Có phải con đã gặp ai đó rồi không?”
Mẹ Lý bỗng nhớ tới buổi sáng xem tin tức, vợ của Tổng giám đốc cố Thị qua đời, ông ta đã chuyển tống công ty tới thành phố B, như vậy cố Vân Phàm kia đã đến thành phố B rồi hả?
“Tư Ỷ, con nói cho mẹ nghe, có phải con đã gặp Cổ Vân Phàm rồi không?”
Lý Tư Ỷ không muốn thừa nhận.
Thật ra cũng không phải cô ấy muốn giấu giếm mà là sợ kích thích mẹ mình. Hơn nữa, cô ấy đã chia tay với cố Vân Phàm từ lâu.
Cô ấy lắc đầu: “Con không gặp!”
Mẹ Lý vẫn không tin, giọng trở nên nghiêm khắc: “Tư Ỷ, con nhất định đừng giẫm vào vết xe đố! Con đừng quên, năm đó ông ta đã hại con thảm đến mức nào. ông ta đã kết hôn còn dây dưa mãi nhưng bà vợ quái ác kia lại đổ vấy lên
đầu con, còn cả bà lão kia trong nhà ông ta nữa. Mẹ nói cho con biết, có chết mẹ cũng không đồng ý cho con ở bên cái thằng góa vợ đó đâu. Tuy nhà chúng ta không so được với trước kia, nhưng con cũng là một cô gái trong sạch, đi theo hạng người đó để làm gì chứ, ngựa tốt đừng nhai lại cỏ.”
Lý Tư Ỷ biết không thế gạt được.
Cô ấy khẽ gật đầu: “Vâng, con có gặp rồi! Trước khi đi con cũng không biết ông ta sẽ tới. Nếu con biết thì đã chẳng đi. Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không dây dưa tình cảm gì với ông ta nữa.”
Mẹ Lý nhìn cô ấy một lúc lâu.
Lý Tư Ỷ cho rằng mẹ muốn phát hỏa, không ngờ bà ta lại im lặng, chậm rãi trở về phòng mình.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, Lý Tư Ỷ ngồi trên sô pha.
Ánh đèn trắng thuần, nhưng sắc mặt cô ấy lại trắng bệch.
Lý Tư Ỷ ngồi yên lặng ở đó, nghĩ tới những chuyện đã qua cùng với những lời mẹ nói, cô tự nhủ hết lần nay tới khác… đúng là không nên giẫm vào vết xe đố.”
Rất lâu, rất lâu sau, khoảng một giờ sáng.
Mẹ Lý đi ra vẫn thấy Lý Tư Ỷ đang ngấn người.
Mẹ Lý nhìn con gái thật lâu rồi mới vào phòng bếp rót một cốc nước nguội cho cô ấy, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lý Tư Ỷ rồi nói: “Mấy hôm trước, mẹ có nói chuyẹn với dì Lâm của con, có một cậu trai trạc tuổi con trông cũng không tệ. Con bớt chút thời gian đi gặp xem, nhỡ đâu hợp thì sao.”
Lý Tư Ỷ ngước mắt, trong mắt che phủ ánh nước.
Mẹ Lý nhìn thẳng vào con gái.
Khoảng chừng nửa phút sau, Lý Tư Ỷ bưng cốc nước lên, uống hết phân nửa mới dừng lại rồi ừ khẽ: “Vâng, mấy ngày nữa con hẹn gặp mặt ạ.”
Mẹ Lý vui vẻ kế lại tình hình cậu chàng kia cho cô ấy nghe. Nghe xong, Lý Tư ỷ cũng thấy điều kiện của đối phương không tệ. Cô ấy biết mẹ mình mong con gái ổn định, chứ không phải để ý cô có kết hôn hay không. Chủ yếu là mong có một người bạn trai hay một mái ấm thì có thể cắt đứt hoàn toàn với cố Vân Phàm.
Thế thì… đi gặp vậy!
Chuyện này bị cô ấy gác lại mấy ngày, đến khi Lý Tư Ỷ tìm được mặt tiền văn phòng, mời người tới trang trí xong cô mới xếp vào lịch trình. Hai bên hẹn nhau đi uống cà phê…
Anh ta là một người khá được.
Trình Luật, 32 tuổi, là bác sĩ có bằng tiến sĩ.
Tới từ thành phổ nhỏ nhưng anh ta đã mua nhà trả góp trong thành phố B. Bố mẹ đều là giáo viên cấp 3 đã về hưu. Nói thật thì nếu là trước kia, mẹ Lý chắc chắn sẽ chướng mắt nhưng bây giờ đã khác.
Nhà họ Lý sa sút, tuy có chút tiền bạc nhưng vẫn rất hạn chế.
Lý Tư Ỷ ngoài xinh đẹp ra cũng không còn trẻ trung gì nữa, cho nên mẹ Lý rất thực tế.
Trình Luật là ứng cử viên tốt nhất mà bà ta tìm được cho con gái.
Lý Tư Ỷ cũng cảm thấy đối phương không tệ, rất có giáo dưỡng cũng tôn trọng phái nữ. uống cà phê xong, anh ta đề nghị đưa cô ấy đi dạo khắp nơi. Lý Tư Ỷ đồng ý nhưng mà cô nói: “Một tiếng sau, em còn có việc phải xử lý.”
Cô ấy mỉm cười xin lỗi.
Cô ấy vốn rất đẹp, khi cười lên còn mang chút trẻ con. Trình Luật là người phương Bắc nên rất thích kiểu mỏng manh này, không khỏi ngắm Lý Tư Ỷ thêm mấy lần.
Đúng lúc này, một người đi vào cửa.
Chính là Cố Vân Phàm.
Ông ta tỏ ra rất bất ngờ khi trông thấy Lý Tư Ỷ cùng Trình Luật, nhưng vẫn gọi một ly cà phê
với nhân viên phục vụ trước, sau đó hờ hững hỏi: “Tư Ỷ, ban trai mới à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK