Mẹ Khương nghe thấy rồi.
Hoắc Kiều gọi một tiếng 'Lan Thính', có thể thấy hai vợ chồng đang rất mặn nồng, người mẹ chồng như bà ấy cũng mừng.
Mẹ Khương đã thích Hoắc Kiều ngay từ lúc đầu.
Đợi khi mẹ con thân nhau,
Bà Khương bế Tiểu Khương Sanh, thấp giọng nói: "Dạo này sức khỏe ông cụ không được tốt, ông ấy cứ mong ngóng con và Lan Thính về đấy! Mẹ với bố con bảo ông cụ gọi điện gọi các con về, nhưng ông cụ không chịu, ông bảo sợ làm ảnh hưởng đến công việc của các con."
"Ông cụ bảo, ông ấy không có gì đáng ngại, ông chỉ mong các con hòa thuận vui vẻ."
...
Chung quy, mẹ Khương vẫn có chút đa cảm.
Bệnh tình của ông cụ Khương không được lạc quan cho lắm, có lẽ đã là chuyện suốt nửa năm nay rồi, theo lý mà nói ông cụ cũng chỉ hy vọng cháu trai có thể ở bên cạnh mình, nhưng Lan Thính...
Chồng bà ấy bảo, tiền kiếm được ít hay nhiều cũng không sao, không được làm ông cụ có tiếc nuối.
Ông cụ nghe thấy câu này, thế là chửi ầm lên.
Ông cụ nói: "Anh làm bố giỏi thật đấy! Chính mình nhát gan thì cũng thôi đi, anh còn bảo Lan Thính làm con rùa rụt cổ giống anh! Đàn ông thì phải có nhiệt huyết, anh kêu nó về giữa chừng, đừng nói là tôi.... đến vợ nó cũng coi thường nó."
Những lời này, bà Khương không tiện nói trước mặt Hoắc Kiều.
Bà ấy đưa Hoắc Kiều đi thăm ông cụ.
Ông cụ bệnh nặng, bác sĩ khuyên ông điều trị bằng hóa chất, nhưng ông cụ Khương từ chối, ông cụ bảo mình lớn tuổi rồi, ông ấy không muốn chịu cái đau này nữa, ông ấy muốn ra đi một cách toàn vẹn, đẹp đẽ.
Hoắc Kiều đưa Tiểu Khương Sanh sang, ông cụ đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng động, ông cụ Khương mở mắt ra.
"Kiều Kiều về rồi đấy à!"
Hoắc Kiều bế Tiểu Khương Sanh đi tới, sau đó cô cầm lấy tay ông cụ, rồi dịu dàng nói: "Vâng! Cháu về rồi ạ! Khoảng thời gian tới tạm thời cháu chưa có nhận việc, cháu có thể bồi ông dưỡng bệnh."
Cô nghe mẹ Khương nói rồi, ít nhiều gì cô cũng muốn khuyên ông.
Sao ông cụ lại không biết cơ chứ?
Ông cười đến nỗi nết nhăn trên mặt cũng kéo ra, ông cụ nói: "Cháu cứ bận việc của cháu đi! Người trẻ tuổi công việc quan trọng hơn, đừng nhốt mình trong nhà vì một ông già như ông, ở nhà chán lắm!"
Hoắc Kiều nhận lấy khăn ấm từ người giúp việc.
Cô vừa cẩn thận lau mặt cho ông cụ, vừa chu đáo nói: "Cháu đi làm không bận đâu, cháu ở nhà là giúp cho Lan Thính đấy! Anh ấy làm tổng giám đốc tập đoàn Khương Thị, công việc của anh ấy liên quan đến sinh kế của hàng chục ngàn nhân viên, nên không thể có sai sót."
Ông cụ Khương được chăm sóc dịu dàng.
Bắp thịt trên khuôn mặt lại không kìm được run run.
Một lát sau, ông cụ nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoắc Kiều, thở dài nói: "Trước kia Lan Thính đã bạc đãi cháu rồi!"
Hoắc Kiều lắc đầu.
Cô ấy nói: "Tuổi trẻ cháu cũng có chỗ không hiểu chuyện."
Câu này cô ấy chỉ nói trước mặt ông cụ thôi, trước mặt Lan Thính cô ấy sẽ không thừa nhận đâu.
Ông cụ Khương cũng hiểu, ông nghĩ, đúng là một cô gái thấu tình đạt lý!
Ông cụ giương mắt nhìn mẹ Khương.
Mẹ Khương cũng bị xúc động, bà ấy không kìm được mà lau nước mắt, bà ấy rất mong Hoắc Kiều có thể khuyên ông cụ đi trị liệu, nhưng rõ ràng là ông cụ không muốn...