Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ Hoắc Kiều không muốn Khương Lan Thính can thiệp.

Nhưng Khương Lan Thính nhất quyết muốn nhúng tay vào việc của đoàn làm phim, anh véo mũi cô, cười nhạo: “Sau khi lấy chồng, chồng không ra mặt, còn về nhà khóc lóc với mẹ, có thấy xấu hổ không?”

Người khác có xấu hổ hay không, Hoắc Kiều không biết.

Nhưng cô không xấu hổ.

Ôn Noãn là mẹ của cô, đối xử tốt với cô là điều đương nhiên.

Cô phản bác Khương Lan Thính: "Anh ghen tị với em vì em có một người mẹ tốt thì có."

Khi nói chuyện, vẻ mặt của cô có phần thanh tao, giống như tên của cô. Đây cũng là nguyên nhân Hoắc Minh và Ôn Noãn đặt cho cô cái tên này, bọn họ hy vọng cô cả đời sẽ thanh tú cao quý, không ưu sầu.

Khương Lan Thính không phản bác, chỉ mỉm cười dịu dàng.

Đêm đó, anh không hề dịu dàng.

Rõ ràng ngày hôm đó đã làm ba lần, nhưng anh vẫn muốn. Hoắc Kiều thì thấy đủ rồi, nhưng vì bầu không khí hài hoà, cô vẫn ợm ờ.

Sau đó cô mệt đến mức ngủ quên, một mình Khương Lan Thính vẫn rất hăng say.

Cô mơ màng nghĩ: Anh đúng là đói bụng!

Ngày hôm sau, Hoắc Kiều mệt chết đi được, Khương Lan Thính thì lại rạng ngời.

Hoắc Kiều không đọc kịch bản nữa mà đi ngủ bù.

Tiểu Khương Sanh hầu như đều do Khương Lan Thính trông nom, hơn nữa anh rất nghiêm túc, trông con rất chu đáo về mọi mặt... Khi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì nhìn thấy Khương Lan Thính đang dạy Tiểu Khương Sanh ăn dặm. Tiểu Khương Sanh chỉ mới lớn một chút, nhưng dưới sự giáo dục của bố cũng đã ra hình ra dáng.

Có thể thấy bình thường Khương Lan Thính đã dành nhiều thời gian cho con.

Hoắc Kiều nhẹ nhàng dụi mặt vào giữa gối, ánh mắt nhìn hai bố con mang theo một chút dịu dàng.

Chính cô cũng không biết lúc này mình mềm mại đến mức nào.

Khương Lan Thính ngước mắt lên nhìn cô.

Anh vỗ đầu con trai, động viên cậu bé tiếp tục ăn, còn mình thì đi tới ngồi ở mép giường, vuốt ve gương mặt Hoắc Kiều, hỏi với giọng rất nhẹ: “Có phải đã quyết định xong rồi không?”

Hoắc Kiều lựa chọn giả ngu: “Cái gì?”

Anh dứt khoát cúi người cắn vào chóp mũi cô, thân mật nói: “Về vấn đề sống còn của hôn nhân.”

Giọng Hoắc Kiều ngọt như mật: “Còn phải suy nghĩ nữa.”

Khương Lan Thính lại cắn chóp mũi cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Vậy anh đi chơi với con, không quấy rầy em suy nghĩ.”

Anh lại đến cạnh Tiểu Khương Sanh.

Hoắc Kiều nhìn bóng lưng anh, trong lòng cô biết trái tim mình đã lặng lẽ sụp đổ.

Anh đã làm thực sự hoàn hảo.

Nhưng như cô đã nói, hôn nhân không phải là tình cảm, hôn nhân là một mối quan hệ lâu dài chứ không phải là một quyết định bốc đồng...

Dành trọn một ngày ở khách sạn.

Buổi tối, Khương Lan Thính đưa cô và Tiểu Khương Sanh đến chỗ hẹn.

Đại ca Hoắc Kiều không chịu: “Khương Lan Thính, em chưa từng nghe nói có buổi xã giao của đoàn làm phim nào mang theo trẻ con cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK