Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Doãn Tư đã đoán được tính lạnh lùng của An Nhiên.

Cậu không ép buộc cô.

Sau một lúc im lặng đáng sợ, cậu thì thầm: “Điện thoại của em hỏng rồi, để tôi taxi giúp em!”

Lúc này An Nhiên mới nhớ ra chiếc điện thoại vẫn còn ở chỗ cậu, cô hỏi muốn cậu trả lại vì trong điện thoại có ảnh của Lâm Hi.

Cô đã để điện thoại di động của mình ở chỗ cậu rất lâu.

Hoắc Doãn Tư nhìn vẻ mặt lo lắng của cô.

Cậu biết rõ điều đó.

Cậu trả lại điện thoại cho cô, giọng bình tĩnh nói: “Không phải em làm việc cho Cố Vân Phàm được trả lương rất cao sao? Sao lại đi bộ mà không mua một chiếc xe chứ?”

An Nhiên lấy điện thoại di động ra kiểm tra.

Cô thì thầm: "Tôi cũng đang suy nghĩ!"

Điện thoại vẫn còn hoạt động, cô nhanh chóng rời khỏi tầm mắt cậu mà không một chút luyến tiếc.

Ngoài cổng bệnh viện, tuyết rơi dày đặc.

Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên ngồi lên chiếc taxi màu xanh lam, rất nhanh, chiếc taxi đã rời khỏi bệnh viện, biến mất trong làn tuyết mỏng, cậu đi tới đi lui vài bước, vẫn có chút lo lắng.

Cậu nóng lòng muốn gặp lại con trai mình, đứa trẻ tên đó tên Lâm Hi.

Nhưng cậu biết không thể rút dây động rừng, nếu không An Nhiên có thể sẽ chạy trốn khỏi thành phố B ngay lập tức.

Cô vẫn luôn oán trách cậu.

An Nhiên khác với cậu, cậu có hận cô, nhưng An Nhiên hình như không có... Điều này cũng có nghĩa là cô không còn tình cảm với cậu nữa.

Cậu lái xe đến dưới căn hộ nơi An Nhiên ở.

Người đàn ông không xuống xe mà cứ ngồi trong xe hút thuốc.

Vào ngày tuyết rơi, trời sẽ nhanh tối.

Đèn trong các tòa nhà lần lượt bật sáng, Hoắc Doãn Tư nhìn lên tầng trên cùng, những ô cửa sổ nhỏ bên đó sáng lên màu vàng nhạt, dịu dàng và ấm áp.

Ở hành lang, dì Lâm dẫn Lâm Hi xuống lầu.

Cậu bé mặc đồ dày và ấm áp, dùng bàn tay nhỏ bé ôm chặt dì Lâm, giọng ngọt ngào nói: "Bà Lâm, tuyết rơi rồi!”

Dì Lâm sợ cậu bé trượt chân ngã.

Dì một tay bế người cậu bé đi đến thùng rác, vứt rác xong, Lâm Hi không chịu lên lầu mà muốn chơi.

Dì Lâm thương cậu nhóc nên lập tức đồng ý: “Con chỉ được chơi một lát thôi! Nếu không mẹ về sẽ tức giận.”

Lâm Hi vui vẻ cười: "Lâm Hi sẽ không làm mẹ tức giận."

Dì Lâm tìm một chỗ tránh tuyết, để Lâm Hi đứng chơi, bàn tay nhỏ bé của cậu bé có thể chạm vào những bông tuyết, Lâm Hi ngẩng mặt lên, mở to mắt.

Hoắc Doãn Tư ngồi trong xe, ngón tay cầm điếu thuốc hơi run rẩy.

Cậu nhìn thấy đứa trẻ.

An Nhiên sinh con trai cho cậu!

Khuôn mặt của Lâm Hi rất tròn, rất giống An Nhiên ngày trước, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại rất giống người nhà họ Hoắc, giống Duệ Duệ nhà Hoắc Tây đến bảy phần, nhưng không khỏe khoắn như Duệ Duệ, trông yếu ớt hơn.

Hoắc Doãn Tư run rẩy ngón tay, rít một hơi thuốc dài.

Ánh mắt cậu không hề rời khỏi Lâm Hi.

Giống như tham lam nhìn chằm chằm cậu nhóc!

Cậu muốn xuống xe nhưng sợ làm phiền cậu nhóc nên chỉ có thể ngồi trong xe nhìn.

Đột nhiên, dì Lâm nhìn sang đây.

Xuyên qua cửa kính xe, ánh mắt của dì Lâm và Hoắc Doãn Tư chạm nhau, dì Lâm rất kinh ngạc, sau đó bế Lâm Hi chạy nhanh về phía hành lang ... Giống như nhìn thấy ma vậy!

Lâm Hi không cam lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Hoắc Doãn Tư đau lòng đến tim như thắt lại!

Dì Lâm về nhà, đóng chặt cửa lại, tim vẫn đập thình thịch.

Có thật là cậu Hoắc không?

Cậu ấy tới đây là vì biết đến sự tồn tại của Lâm Hi sao? Dì Lâm run rẩy lấy điện thoại di động muốn gọi cho An Nhiên, nhưng Lâm Hi lại đi tới ôm bà, nhẹ nhàng gọi bà là bà Lâm ơi, ý là cậu nhóc vẫn muốn xuống lầu chơi.

Dì Lâm bị cậu nhóc ngắt lời.

Bà bình tĩnh lại, mở rèm nhìn xuống lầu...

Ai, đúng là người đó rồi!

Người đàn ông trong xe xuống xe, đứng ở dưới lầu nhìn lên, rõ ràng chính là bố ruột của Lâm Hi?

Dì Lâm rất bối rối.

Bà phải làm sao đây, bố ruột của cậu nhóc cũng đã tìm đến cửa, nếu cậu ấy thực sự muốn cướp đứa trẻ của An Nhiên, An Nhiên làm sao có thể chống lại cậu ấy? Nếu bây giờ bà gọi cho An Nhiên, đứa trẻ này có lẽ không thể ở qua đây, chắc chắn sẽ bị mang đi.

Dì Lâm nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng nhắm mắt lại.

Bà quyết định gặp người đàn ông họ Hoắc.

Bên ngoài tuyết càng ngày càng dày, dì Lâm ôm Lâm Hi nói: "Bà xuống lầu mua chút đồ, con ngoan ngoãn ở trong nhà đừng nghịch ngợm!"

Lâm Hi ngoan ngoãn gật đầu.

Dì Lâm bế cậu nhóc lên ghế cao, để cậu bé ngồi ở chỗ có thể nhìn thấy khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, quả nhiên cậu bé không hề phản đối.

Dì Lâm xoa tay, cầm ô đi ra ngoài.

Trời cực kỳ lạnh.

Hoắc Doãn Tư đứng trong khung cảnh tuyết rơi, người và tuyết hòa làm một, cho dù dì Lâm đến đây tìm xui xẻo cũng phải thừa nhận rằng cậu Hoắc rất đẹp trai.

Trong lòng bà thầm nghĩ: Chẳng trách mấy năm nay An Nhiên vẫn luôn nhớ thương người đàn ông này.

Làm sao cô ấy có thể quên một người tuyệt vời như vậy?

Lúc dì Lâm đi tới, Hoắc Doãn Tư cũng không tránh né, thậm chí còn thấp giọng gọi: "Dì Lâm."

Dì Lâm cảm thấy mình xứng đáng với một tiếng dì này.

Bà đã chăm sóc con trai cậu Hoắc được vài năm!

Bà cầm cán ô, trong lòng bối rối nhưng vẫn giả vờ tự tin: “Cậu Hoắc, An Nhiên có biết cậu đến không?”

Giọng nói của Hoắc Doãn Tư rất dễ nghe: “Cô ấy không biết! Tôi chưa nói cho cô ấy biết tôi đã biết đến sự tồn tại của Lâm Hi.”

Dì Lâm hít một hơi vì kình ngạc.

Bà trừng mắt nhìn Hoắc Doãn Tư: “Vậy cậu muốn gì?”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng cười hỏi: "Tôi nên làm như thế nào đây?"

Dì Lâm không chắc chắn về suy nghĩ của một người đàn ông như cậu, chỉ có thể tiếp tục nói dối: "Dù sao... dù sao, nếu cậu muốn cướp Lâm Hi khỏi An Nhiên, tôi... tôi sẽ đấu với cậu đến chết. "

Hoắc Doãn Tư nhìn bà, im lặng một lúc lâu.

Dì Lâm muốn nói mấy lời gay gắt nhưng Hoắc Doãn Tư đã mở cốp xe và lấy ra một chiếc hộp rất lớn, là món đồ chơi cơ khí mà các cậu bé rất thích.

Ngoài ra, cậu còn mang một chiếc túi giấy cho dì Lâm.

Trong đó có năm trăm ngàn tiền mặt.

Dì Lâm cầm lấy, mở ra, bị những tờ tiền trắng làm cho lóa mắt... Đôi mắt bà mở to nhìn Hoắc Doãn Tư: "Đừng tưởng rằng bằng số tiền ít ỏi này mà có thể hối lộ tôi."

Hoắc Doãn Tư khẽ mỉm cười: "Mua một ít sữa và quần áo cho Lâm Hi, ngày thương mua thêm ít đồ ăn!"

Dì Lâm cũng là người thông minh, khi nghe nói điều này có nghĩa là cậu đồng ý tạm thời để lại đứa bé cho bọn họ nuôi dưỡng, bà lập tức hưng phấn nói: “Lâm Hi là hạt giống của cậu, cậu đưa tiền nuôi dưỡng là chuyện nên làm!"

Bà cũng cảm thấy đau lòng cho An Nhiên.

Với năm trăm ngàn này, trước tiên mua cho An Nhiên một chiếc ô tô, bà đã nhìn thấy chiếc BMW màu trắng giá lăn bánh là ba trăm hai mươi ngàn nhân dân tệ, rất tốt.

An Nhiên sinh ra cho nhà họ Hoắc một đứa con trai lớn như vậy, ô tô chẳng là gì cả!

Thấy bà nhận lời, Hoắc Doãn Tư khẽ mỉm cười, tạm biệt dì Lâm: “Vậy tôi đi trước nhé!”

Lúc cậu khởi động xe, dì Lâm lại vỗ nhẹ vào cửa xe, lắp bắp nói: “An Nhiên thật sự không biết sao?”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng mỉm cười.

Dì Lâm yên tâm, nhưng tâm trạng của bà vẫn rất phức tạp.

Sau khi xe của Hoắc Doãn Tư rời đi, dì Lâm liền lôi đồ chơi và năm trăm ngàn tiền mặt đi đến cửa hàng ở cổng khu dân cư mua 5kg sườn dê, sau đó về nhà tìm một cái nồi lớn để hầm.

Lâm Hi tháo món đồ chơi ra, thích đến mức không buông tay.

Có cậu nhóc nào không thích mấy món đồ chơi máy móc cơ chứ?

Mãi đến 8 giờ tối An Nhiên mới về.

Vừa mở cửa cô đã ngửi thấy mùi sườn dê, vừa thay giày vừa hỏi: "Dì Lâm, hôm nay dì hầm sườn dê à?"

Dì Lâm bước ra với chiếc tạp dề.

Bà còn đang cầm một chiếc xẻng trên tay, rất vui mừng: “Dì mua xổ số trúng một giải nhỏ, đúng lúc trời đổ tuyết nên mua một ít sườn dê về hầm tẩm bổ. Lát nữa con ăn nhiều một chút, dì còn thêm cà rốt vào, hầm vừa thơm vừa mềm."

Cà rốt?

An Nhiên không thích ăn món này, nhưng mấy năm nay dì Lâm hình như cũng không biết. Bà vui vẻ múc đầy bát trước rồi bật bếp nhỏ cho An Nhiên.

"Thử đi! Mùi vị thế nào?"

An Nhiên nhìn miếng củ cải, không khỏi nghĩ tới Hoắc Doãn Tư.

Hôm nay cô đã nói rõ với cậu, có lẽ cậu sẽ không quấy rầy cô nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK