Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn đứng ở huyền quan, chậm rãi cởi áo khoác ra, sau đó đi vào trong.
Ôn Noãn không tự chủ nhìn anh.
Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của anh đều rất đẹp.
Ôn Noãn đi tới, anh nhẹ nhàng ấn tay lên vai cô, giống như là tùy ý nói: “Chẳng phải thích lắm sao? Ngồi xuống đàn thử xem.”
Ôn Noãn nghe vậy vừa mừng vừa sợ.
Cây dương cầm này có một truyền thuyết rất đẹp, cũng là bảo vật hiếm có.
Cô đã muốn nhìn nó từ lâu.
Cô mím môi, ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, ngón tay đặt lên phím đàn đen trắng.
Bỗng nhiên Hoắc Minh nói: “Tôi muốn nghe “Sonate Ánh Trăng”.
Ôn Noãn tròn mắt nghiêng đầu nhìn anh.
Trong lòng cô hơi chấn động.
Lại nữa, lại là cảm giác này!
Vì sao Hoắc Minh lại hiểu rõ tất cả mọi thứ về cô như vậy, hiểu đến nổi như nắm trong lòng bàn tay?
Cô thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải anh đã điều tra về cô hay không.
Hoắc Minh chăm chú nhìn cò.
Dáng vẻ phúng phình lại thích tức giận kia hơi giống như Hoắc Tây, khiến anh yêu thích không buông muốn chiếm hữu cho bằng được.
Ôn Noãn bắt đầu đánh đàn.
Lúc này chân cô chưa từng bị thương, đàn rất hay, rất sống động.
Trước khi Hoắc Minh đi vào giấc mộng, đã được thầy Thanh Thủy chỉ điếm, mang theo toàn bộ ký ức.
Anh là Hoắc Minh có được toàn bộ ký ức.
Ôn Noãn đàn dương cầm khiến anh xúc động, thậm chí hốc mắt còn nóng lên.
Nếu như năm đó anh xử lý Kiều An tốt hơn, vậy thì ít nhất buối tối đó ôn Noãn không còn tiếc nuối, ít nhất cô sẽ không mất đi mộng tưởng, có lẽ cô đã là nhà dương cầm nổi tiếng toàn cầu.
Nhưng đời người không có từ nếu…
Lúc này, anh chỉ cầu có thể bình an mang cô về.
Ôn Noãn đàn xong, cô chậm rãi giơ tay lên, giống như không thể tưởng tượng được.
Cảm xúc này quen thuộc đến độ đau lòng.
Lúc này, Hoắc Minh đi tới phía sau cô, đôi tay ấm áp đạt lên bờ vai của cô, kéo cô vào người mình.
Anh quả thật rất dịu dàng.
Sẽ không khiến người khác cảm thấy mạo phạm.
òn Noãn không biết bản thân mình làm sao vậy, rõ ràng mấy ngày hôm trước cô còn ngày nhớ đêm mong cố Trường Khanh, cơm cũng ăn không ngon, nhưng lúc này lòng cô lại bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt.
Cô rất ngoan…
Hoắc Minh khó kiềm chế được cúi thấp đầu xuống, dán sát tai cô, giọng nói trầm thấp: “Anh rất nhớ em, em biết không?”
Thân thể ôn Noãn cứng đờ.
Cô chưa bao giờ thân thiết với người đàn ông nào như vậy.
Giọng nói của cô run run: “Tôi không biết!”
Hoắc Minh không nói gì cả, chỉ áp mặt vào mái tóc màu trà của cô, cảm thụ cảm giác mềm mại xõa tung… Lâu lắm rồi anh không ôm cô!
Hoắc Minh châu đứng bên cạnh cảm thấy rất khó nói.
Làm gì vậy hả!
Sao lại ôm nhau rồi?
Cô ấy lặng lẽ chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn, sau đó nhìn thấy một cái nồi chiên không dầu mới tinh, Minh Châu kéo ra nói thầm: “Sao anh cũng mua thứ này!”
Cô ấy nhìn nó, thầm nghĩ chờ bọn họ hú hí xong rồi thì phải bắt bọn họ làm đồ ăn cho mình.
Hoàng hôn buông xuống.
Bên ngoài cửa sổ sát mặt đất của chung cư có vài tia nắng cuối cùng lọt vào, chiếu lên trên người.
Rất tốt đẹp.
Ôn Noãn vẫn bị người đàn ông ôm lấy.
Cô rất ngây ngô, chưa từng chạm vào đàn ông, cho nên hơi sợ, còn nhỏ giọng nức nở: “Luật sư Hoắc, anh bỏ ra.”
Hoắc Minh giơ tay lớn mật ôm eo cô.
Giọng nói của anh khàn khàn lười biếng, rất nam tính: “Đã ôm lâu thế rồi! ôn Noãn, em dám nói là em không có cảm giác gì với anh không?”
Ôn Noãn không thế phủ nhận điều này.
Khi Hoắc Minh ôm cô, cô không nhịn được đỏ mặt tim đập nhanh, thậm chí còn mềm nhũn chân ra.
Không phải cô không đẩy ra được, mà là cô
không muốn đấy.
Người đàn ông này luôn đánh trúng linh hồn cô, có sự thần bí rất hấp dần rất cô.
Hoắc Minh vuốt ve eo cô.
Sau đó kéo cô nằm gọn trong lòng mình, nói nhỏ bên tai cô: “Hiện tại xem như chúng ta đang yêu đương rồi đúng không?”
Ôn Noãn muốn nói không phải.
Nhưng mà cô đã tới chung cư của anh, lại bị anh ỏm, quả thật không thể phủ nhận được.
Cô hơi chần chừ khiến cho anh nhân cơ hội.
Hoắc Minh cúi người dịu dàng hôn cô…
Lúc bờ môi dán bên nhau, đầu óc ôn Noãn như vỡ tung ra, cuối cùng cô cũng biết lúc anh hôn môi liệu cái mũi có bị đâm vào nhau hay không…
Ôn Noãn không thể nào hình dung được loại cảm giác này.
Nhưng mà… Khắp nơi toàn là mùi vị đàn ông của anh.
Nhợt nhạt xâm nhập vào thần kinh của cô.
“Nhắm mắt lại.” Hoắc Minh khàn khàn nói, một bàn tay đỡ sau đầu cô trấn an, khiến cô thả lỏng lại.
Ôn Noãn ngáy ngô, luống cuống tay chân.
Hoắc Minh dứt khoát che mắt cô lại, sau đó ôm cô đặt trên dương cầm, một âm thanh chấn động vang lên, sau đó cô cảm giác được mùi vị đàn ông xâm chiếm cô.
Nụ hôn này nóng bỏng đến mức khiến cô sợ hãi.
Ôn Noãn không nhìn thây, chỉ có thế vô thức sờ soạng, cuối cùng giữ chặt lấy vai anh…
Cô bị người đàn ông hôn đến mức không biết trời đất gì.
Rất lâu sau, dường như anh đã thỏa mãn rồi, buông tha cho cô, nhưng vẫn chôn mặt ở cổ cô thở dốc, từng tiếng thở mang theo hơi nóng, khiến Ôn Noãn liên tưởng đến mấy con thú đực.
Cô chưa từng trải qua chuyện yêu, nhưng vẫn có thể cảm giác được anh muốn cô.
Làn da trắng nõn của cô lúc này đã đỏ ửng.
Còn nhỏ tuổi, lại có thêm vài phần phong tình.
Hoắc Minh yêu quý sờ mặt cô, khàn khàn nói: “Đừng sợ, anh không động vào em.”
Dương cầm hơi trơn, ôn Noãn sợ rơi xuống.
Cô ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, phản bác: “Rõ ràng đã động vào rồi.”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Một Ôn Noãn tuổi trẻ tươi tắn như vậy đang ở trong lòng ngực anh, nếu như anh không có một chút ý tưởng nào thì đúng là không phải đàn ông…
Hoắc Minh véo nhẹ mũi cô, cười nhạt một cái.
“Anh đi nấu cơm đây! Chắc Minh châu đã đói bụng rồi, con nhóc kia không thể chịu đói được.”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô gần như đã quên mất Hoắc Minh Châu cũng ở chỗ này, mà bản thân cô còn dính chặt vào lòng anh trai người ta, còn ngồi trên dương cầm hôn môi với đối phương, còn bị sờ soạng…
Mặt cô hồng nhỏ ra máu.
Hoắc Minh không nhịn được hôn cô: “Ngại à?”
Ôn Noãn lắc đầu, mềm mại ngẩng đầu nhìn anh: “Nhanh quá!”
Cô mới hai mươi tuổi, bởi vì một cái dương cầm, bởi vì sắc đẹp của anh, đã tự dáng bản thân mình lên rồi?
Nghĩ lại mới thấy không chân thật.
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi cứ thấy đây giống như giấc mơ.”
Hoắc Minh im lặng không nói gì.
Bởi vì đây đúng thật là một giấc mơ.
Anh đi tới nơi này, yêu đương với ôn Noãn năm hai mươi tuổi, nhưng chung quy anh vẫn phải rời khỏi.
Hy vọng lúc tỉnh lại, cả hai bọn họ đều có thể giữ lại đoạn ký ức này.
Đến già nhớ lại cũng thấy lãng mạn.
Hoắc Minh chỉ có thể tự tiêu hóa loại cảm xúc gần như là phiền muộn này, anh sờ đầu cô, ôm cô xuống dưới… Đến lúc này, cô đã là của anh.
Hoắc Minh xác Minh Châu ra khỏi phòng bếp.
Hai cô gái một hoạt bát một trầm tính, có thế chơi rất vui.
Đến lúc nói chuyện thân thiết, Hoắc Minh Châu lấy điện thoại ra mở một tấm hình, đưa cho Ôn Noãn xem: “Nhìn cái này thử xem, có đẹp trai không? Anh em nói em có cơ hội.”
Ôn Noãn cẩn thận xem.
Một người đàn ông văn nhã quý phái, đi trong mưa, có không ít người vây quanh.
Một người giống như thư ký đang cầm ô che cho đối phương.
Tấm ảnh này rất đẹp.
Nhưng ôn Noãn cảm thấy rung động không
nói nên lời, bởi vì cô nhìn thấy sự quen thuộc từ khuôn mặt của người đàn ông kia.
Đặc biệt là mũi với môi, giống hệt như cô.
Ôn Noãn biết bản thân không phải con ruột của Ôn Bá Ngôn.
Vậy có khi nào ngài Lục ở thành phố c là bố ruột của cô không?
Hoắc Minh châu nhìn vẻ mặt của ôn Noãn, hơi không yên tâm, cô ấy liền nói: “ôn Noãn, chị đã có anh trai em rồi, đừng có tranh giành người này với em đấy!”
Ôn Noãn dở khóc dở cười.
Nhưng mà chuyện về thân thế cũng không thế nói bậy được, tóm lại là cô sẽ đế ý.
Ngài Lục ởthành phố c, Lục Khiêm.
Cô ừ một tiếng, Minh Châu tức khắc yên tâm.
Hoắc Minh nấu ăn, tay nghề của anh không tồi.
Lúc bưng lên bàn, Hoắc Minh Châu ăn xong khen không dứt miệng: “Anh, anh học được mấy cái này từ lúc nào đấy.”
Cô ấy nhét đầy miệng: “ôn Noãn, về sau chị có lộc ăn rồi! Trước kia anh trai em chưa từng vào
bếp bao giờ.”
Ôn Noãn cũng cảm thấy đồ ăn ngon.
Hoắc Minh gắp cho cô một ít đồ ăn.
Anh nói: “Cổ ý học đế theo đuối em đấy.”
Không có người phụ nữ nào không thích nghe lời âu yếm, đặc biệt là do người đàn ông anh tuấn nói ra, ôn Noãn đương nhiên cũng thích nghe.
Nhưng dù sao cô vẫn hơi ngại.
Hoắc Minh ôn hòa sờ tóc cô…
Cảm xúc ngại ngùng lập tức bay biến.
Ôn Noãn nghĩ: Có lẽ, cô thật sự muốn yêu đương với anh.
Cô đã hưởng qua mùi vị yêu thầm, hiện giờ có một người ưu tú như vậy, đổi xử dịu dàng với cô… Cô không chống cự được cũng không muốn chống cự.
Ôn Noãn nằm yên.
Cô yên tâm ăn cơm, sau đó đi rửa bát với Minh Châu.
Minh Châu chưa từng làm việc nhà, to giọng phản đổi, nhưng cuối cùng vẫn bóp mũi rửa bát, bởi vì anh cô ấy nói ngài Lục kia thích người hiền huệ.
Cô ấy cũng hiền huệ mà, lúc rảnh cô ấy cũng
sẽ làm mấy thứ này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK