Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắp hết năm, Tần Dụ cũng sắp sinh con.

Có lẽ trong lúc mang thai quá mệt mỏi, khi sinh nở thai nhi ở tư thế bất thường, bác sĩ sản khoa không dám đảm bảo nên ra ngoài bàn bạc với Chương Bách Ngôn xem có nên đổi thành sinh mổ hay không.

Bác sĩ nói: "Ước tính hệ số nguy hiểm không cao, nhưng trong tình huống này nhiều gia đình sẽ lựa chọn sinh mổ. Anh Chương, anh xem có nên bảo thủ một chút cho an toàn hơn không?"

Chương Bách Ngôn gần như không suy nghĩ đã gật đầu: "Sinh mổ đi! Mạng sống của vợ con tôi là quan trọng nhất, mọi thứ khác chỉ là thứ yếu."

Bác sĩ gật đầu, đưa giấy đồng ý phẫu thuật cho anh ký tên rồi bước vào chuẩn bị phẫu thuật.

Một lúc sau, Tần Dụ bị đẩy vào phòng sinh.

Chương Bách Ngôn đi theo cáng, nhẹ giọng an ủi cô: "Ca phẫu thuật này rất an toàn, nửa giờ sẽ kết thúc."

Tần Dụ nắm lấy tay anh.

Tiểu Tần Phấn cũng không nỡ rời xa cô, muốn theo cô vào, nhưng phòng sinh đâu phải là nơi mà người ngoài có thể vào? Họ chỉ có thể đợi bên ngoài... Một lớn một nhỏ ở ngoài cửa chờ đợi.

Thật trùng hợp, hôm nay con dâu nhà họ Lục cũng sinh con.

Lục Khiêm Minh Châu tới thăm thì nhìn thấy Chương Bách Ngôn và một đứa trẻ xa lạ.

Con trai của Chương Bách Ngôn?

Lớn vậy rồi à?

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Khiêm, Hoắc Minh Châu ôm lấy cánh tay ông nói: "Vợ người ta đang sinh bên trong kìa! Đứa con trai lớn như vậy ở đâu ra chứ? Nhất định là con của họ hàng Tần Dụ!"

Lục Khiêm nở nụ cười nhàn nhạt.

Song phương cũng không tránh nhau, cho dù trước đây có bao nhiêu oán hận thì tóm lại vẫn có Tiểu Lục Hồi ở giữa. Giọng nói của Minh Châu mang theo sự quan tâm: “Tần Dụ sinh à?”

Chương Bách Ngôn vội nói: "Vừa đẩy vào phòng phẫu thuật rồi!"

Minh Châu gật đầu.

Bà là phụ nữ, biết tình thế không ổn mới phải sinh mổ.

Lục Khiêm ngồi trên ghế băng, nhìn Chương Bách Ngôn rồi lại nhìn đứa bé, lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho vợ: “Bấm số của Tiểu Trương giúp tôi, cứ nói là tôi có chuyện nói với cậu ta."

Minh Châu kiếm số điện thoại di động cho ông: "Đã già rồi còn hay làm giá! Người này là viện trưởng Trương, ông lại cứ gọi người ta là Tiểu Trương, làm sao còn khiến người trong bệnh viện tin phục được chứ?"

Lục Khiêm hừ nhẹ: “Anh cùng thế hệ với ông nội của cậu ta đấy!”

Mặc dù Minh Châu nói vậy nhưng cũng không chậm trễ, bấm số điện thoại di động cho ông: "Được rồi, anh nói chuyện với cậu ấy đi."

Lục Khiêm cầm điện thoại, vẫn như trước: “Là tôi, Lục Khiêm đây!... Đúng rồi, đến thăm bậc con cháu trong nhà! Không phải vợ của Thúc Bình, ở đó nhiều người tôi không chen vào nổi. Tôi đến chỗ cậu ta xem náo nhiệt làm gì? Là con trai của người bạn cũ của tôi ở thành phố B. Gần đây cậu ta đến sống ở thành phố C chúng ta, vợ cũng sinh con ở đây... Haiz, đang chuẩn bị sinh mổ đấy! Ở chỗ cậu có bác sĩ gây mê giỏi nhất thì nên cho người ta dùng một chút đi, người ta từ xa xôi tin tưởng cậu mới đến đây sanh con mà… Đúng, đúng, nên gọi tôi một tiếng ông!”

Bàn tay Chương Bách Ngôn hơi nắm chặt, sắc mặt cũng cương cứng.

Dù sao tuổi trẻ của anh cũng đã qua rồi, dưới tình huống như vậy, anh sẽ không hành động theo cảm tính, mặc kệ Tần Dụ mà nổi giận với Lục Khiêm. Anh chân thành nói lời cảm ơn.

Lục Khiêm chống tay vào gậy, thờ ơ nói: “Chuyện nhỏ thôi.”

Ông lại hỏi: “Đã nghĩ ra cái tên nào chưa?”

Chương Bách Ngôn có hỏi có đáp: "Con trai thì tên là Chương Vũ, còn con gái tên là Chương Du."

Lục Khiêm cau mày: “Con gái tên là Bạch Tuộc? Cá lớn cá nhỏ?”

Chương Bách Ngôn: “Là Chương Du.”

Lục Khiêm cười ha hả: "Khoe tình cảm ngầm à! Đúng là một cái tên hay."

Ông ngước mắt lên nhìn Chương Bách Ngôn, ừ, không còn khí phách như trước nữa, trông có vẻ mộc mạc nhưng đã bớt hung hãn, điềm tĩnh và có năng lực hơn rất nhiều… Rất tốt!

Một lúc sau, viện trưởng Trương đích thân đi tới.

Phía sau là bác sĩ gây mê, bác sĩ gây mê nhận được lệnh bước vào phòng phẫu thuật.

Viện trưởng Trương đến chỗ Lục Khiêm, gọi một tiếng ông Lục, sau đó nói: "Nếu cháu biết là họ hàng của ông thì cháu nhất định đã đến đây sắp xếp!"

Anh ta cố ý chào hỏi Chương Bách Ngôn, thái độ rất chân thành.

Chương Bách Ngôn cảm ơn anh ta.

Sau đó, viện trưởng Trương cùng bọn họ chờ ca phẫu thuật kết thúc. Lục Khiêm vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong phòng phẫu thuật... Ông không nói lời nào, viện trưởng Trương cũng vậy. Anh ta nghe ông Lục của anh ta hết.

Chờ hồi lâu, Minh Châu dẫn Tiểu Tần Phấn đi mua đồ ăn.

Khi quay về, trước cửa phòng mổ có chút hỗn loạn.

Thể chất Tần Dụ đặc biệt, kẹp cầm máu không có hiệu quả cao, lượng máu tiết ra hơi nhiều. Mà nhóm máu O trong bệnh viện lại eo hẹp, sau khi kiểm tra thì không đủ để truyền máu cho cô.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Viện trưởng Trương tự mình sắp xếp mọi việc, nhưng lúc này thực sự rất túng thiếu...

Lục Khiêm đeo kính lão, tự mình bấm số.

Một lúc sau, điện thoại được kết nối, ông lập tức nói với đầu dây bên kia: “Tần Cương, bên chỗ cậu có nhóm máu O không? Lập tức vận chuyển tám trăm ml tới, rất gấp, cậu phái thêm tám người vũ trang tới đây... Bảo đảm trên đường không có bất kỳ sơ xuất nào!”

Sau khi giải quyết xong vấn đề, ông cúp điện thoại.

Viện trưởng Trương xuất thân sản khoa, nhà anh ta nhiều đời làm bác sĩ sản khoa tại bệnh viện khu 9, gần đây mới được chuyển đến đây làm viện trưởng. Vừa rồi nghe Lục Khiêm nói thì anh ta biết ông đang điều chuyển kho máu của khu 9. Nơi đó không phải là nơi mà ai cũng có thể điều chuyển, chỉ những người có thân phận như Lục Khiêm mới có tư cách.

Viện trưởng Trương thay quần áo phẫu thuật, đi tới trước mặt Chương Bách Ngôn nói: “Có ông Lục ở đây, chị dâu sẽ không sao đâu.”

Lục Khiêm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: "Hai người các cậu không ngang hàng!"

Viện trưởng Trương cũng không để ý, lập tức đẩy cửa phòng giải phẫu đi vào. Anh ta vốn là chuyên gia sản khoa, có anh ta tiến vào toạ trấn, những bác sĩ khác lập tức không hiểu gì. Trước khi số lượng lớn huyết tương được đưa đến, anh ta ổn định huyết áp của Tần Dụ trước, cố hết sức cầm máu...

Bên ngoài, Lục Khiêm từ từ đứng dậy.

Ông đến chỗ Chương Bách Ngôn. Ông có thể cảm nhận được cơ thể người thanh niên này đang run rẩy, chợt cảm thấy hơi buồn... Ông nghĩ đến bố của Chương Bách Ngôn.

Nhưng Lục Khiêm không nói gì.

Ông chỉ vỗ vai Chương Bách Ngôn: "Sẽ không sao đâu! Cô gái tốt như vậy mà!"

Minh Châu an ủi Tiểu Tần Phấn.

Bà nhìn ra được đứa trẻ đang sợ hãi. Bà nói với cậu rằng có ông Lục ở đây thì Tần Dụ và em bé đều không xảy ra chuyện gì... Tiểu Tần Phấn thấy mọi người tỏ vẻ cung kính với Lục Khiêm thì cậu cũng dần dần tin tưởng.

Ngân hàng máu nhanh chóng đưa máu tới.

Các bác sĩ ra ra vào vào, y tá cũng vậy... Nhưng dù có chảy máu thế nào, dù có nguy kịch đến đâu, có Lục Khiêm ở đây, dường như không cần phải lo lắng sẽ có nguy hiểm.

Chương Bách Ngôn chỉ có một mình, mặc dù đã lập gia đình với Tần Dụ, mặc dù anh đã hoàn toàn sụp đổ, anh lựa chọn làm lại từ đầu, lúc này có một nhân vật như Lục Khiêm đứng bên cạnh anh là quan trọng đến nhường nào.

Lục Khiêm có thể điều chuyển những tài nguyên mà anh không có, có thể sử dụng những bác sĩ giỏi nhất và có thể lấy được huyết tương khan hiếm.

Chương Bách Ngôn cho rằng ông làm vậy vì Tiểu Lục Hồi.

Nhưng Lục Khiêm lại nói: “Tôi làm vậy vì cậu! Lục Thước không chỉ một lần nói nó rất coi trọng cậu.”

Nhưng ông cũng chỉ nói những lời này!

Những thứ khác để lại cho đám trẻ tự mình xử lý đi! Ông nghĩ những gì ông từng nợ Chương Bách Ngôn giờ đã thanh toán xong... Ông hy vọng Chương Bách Ngôn có thể đạt được hạnh phúc sau khi buông bỏ quá khứ, và anh cũng nên có được hạnh phúc.

Bên kia bức tường, tiếng khóc trẻ con vang lên.

Mạnh mẽ vang dội.

Là một cậu bé, tên là Chương Vũ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK