Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tòng nhìn chằm chằm cô.
Anh ta nhất thời không nói gì, trước mặt là vợ cũ của anh ta, người phụ nữ anh ta thương hại nhưng không yêu.
Anh ta cứ thế bị cô ta vạch trần.
Thấm Thanh Liên nở nụ cười rất khẽ, nhẹ giọng nói: “Thật ra em đã biết từ lâu rồi!”
Cô ta đột nhiên ôm chặt lấy anh ta, nhẹ nhàng nâng người lên bám vào người anh ta, thì thầm vào tai anh ta: “Thật ra chúng ta có thể hợp tác! Anh cho đứa trẻ một thân phận hợp pháp, đợi đến khi Trương Sùng Quang và Hoắc Tây chán nhau, anh theo đuổi Hoắc Tây, còn em mang huyết thống nhà họ Trương thì có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh anh ta. Đây chẳng phải là cách vẹn cả đôi đường hay sao?”
Lâm Tòng cúi đầu nhìn cô ta.
Hầu kết anh ta khẽ cuộn lên, phải thừa nhận rằng lời đề nghị của Thấm Thanh Liên rất động lòng người.
Nhưng Lâm Tòng không thể chấp nhận được!
Trước đó anh ta nói muốn tái hôn với cô ta vì anh ta thực sự thương hại cô ta, muốn cho cô ta
và đứa bé một gia đình. Nhưng hiện tại xem ra đó chỉ là anh ta đơn phương tình nguyện, Thấm Thanh Liên không cần anh ta thương hại, cô ta rất giỏi sắp xếp cho bản thân mình.
Lâm Tòng đột nhiên đấy cô ta ra.
Trái tim anh ta phập phồng: “Tôi không thể làm được loại chuyện như vậy!”
Thấm Thanh Liên lùi về phía sau một bước, vẻ mặt cô ta có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới cười lạnh nhìn anh ta: “Lâm Tòng, anh thanh cao cái gì? Anh dám nói mình chưa từng có ý nghĩ không an phận nào với Hoắc Tây không? Nếu không thì bố mẹ anh xin nhà họ Hoắc xem mắt là có ý gì?”
Trên mặt Lâm Tòng có vài phần bối rối.
Thấm Thanh Liên thực ra không sai, nhưng anh ta tự nhận mình đối xử với cô ta không tệ. Mấy năm kết hôn cô ta không cho anh ta chạm vào, anh ta cũng chưa bao giờ phản bội cô ta. Sau này khi cô ta muốn theo đuổi Trương Sùng Quang, anh ta cũng để cô ta rời đi. Tại sao bây giờ cô ta lại ác mồm ác miệng với anh ta như vậy?
Từ nhỏ Lâm Tòng vượt trội hơn người khác đã quen, thế nên anh ta không lý giải được.
Mẹ anh ta tức đến mức phải phẫu thuật, nhưng Thấm Thanh Liên lại cứ một lòng nghĩ đến chuyện về Trương Sùng Quang. Đột nhiên Lâm
Tòng cảm thấy mệt mỏi, anh ta cảm thấy những năm tháng trải qua cùng cô ta quả thực là sai lầm!
Lâm Tòng bình tĩnh lại, giọng điệu cũng nhạt hơn: “Đó cũng là chuyện sau khi chúng ta ly hôn! Thanh Liên, hành xửthỏa đáng một chút!… Chúng ta, coi như kết thúc đi!”
Thẩm Thanh Liên sửng sốt.
Cô ta không tin Lâm Tòng lại nỡ lòng cự tuyệt cô ta, hơn nữa lúc hai người kết hôn, anh ta đã nói rõ ràng sẽ chăm sóc cô ta cả đời, không rời không bỏ!
Tại sao bây giờ lại thay đối ý định?
Giọng Thẩm Thanh Liên khàn khàn: “Lâm Tòng, anh không muốn quan tâm đến em nữa? Vậy em phải làm sao đây? Đứa bé trong bụng em phải làm sao đây?”
Giọng Lâm Tòng lạnh như băng: “Cô có thế tìm bố ruột của đứa trẻ!”
Giọng Thẩm Thanh Liên điên cuồng: “Lâm Tòng, đồ khốn nạn!”
Lâm Tòng không muốn ở lại đây nữa!
Anh ta mở cửa và bước thật nhanh ra ngoài, lúc này anh ta chỉ muốn hít thở không khí trong lành.
Nói chuyện với Thẩm Thanh Liên khiến anh
ta cảm thấy ngột ngạt!
Trong phòng bệnh phía sau vang lên tiếng Thẩm Thanh Liên ném đồ. Nếu là trước đây, Lâm Tòng chắc chắn sẽ sợ cô ta bị thương, nhưng bây giờ anh ta đã chết lặng!
Bổ anh ta nói đúng, anh ta cần gì vì một Thấm Thanh Liên mà bất hoà với bố mẹ mình, còn… còn… gây khó dễ cho Hoắc Tây, làm tổn thương người anh ta thực sự thích.
Nhìn lại vài năm qua, anh ta chẳng khác nào đang sổng trong sự thao túng tâm lý.
Bây giờ, anh ta tỉnh rồi!
Lúc Lâm Tòng quay lại, bố Lâm đang chăm sóc mẹ Lâm, nghe thấy tiếng bước chán thì biết đó là đứa con trai không biết phấn đấu của mình, thế là không khỏi khịt mũi: “Còn nỡ về à?”
Lâm Tòng bước tới nhận lấy chiếc khăn nóng từ tay bố.
“Bố, để con làm cho!”
Ngón tay bố Lâm cứng lại.
Ông ấy vốn muốn trách mắng lần nữa, nhưng dù sao cũng là con trai của mình, mấy năm nay cuộc sống của anh ta cũng không như ý, cuối cùng ông ấy cũng không nỡ mắng, chỉ than khẽ: “Lâm Tòng, bố và mẹ anh chỉ vì muốn tốt cho anh thôi! Cho dù đối phương xuất thân hơi kém, cửa
nhỏ nhà nghèo cũng không sao, quan trọng là nhân phấm không có vấn đề gì và thật lòng với anh. Nhưng Thấm Thanh Liên là kiếu chẳng được cái nào cả! Anh còn muốn ở bên cạnh cô ta, bố và mẹ anh có nhắm mắt cũng không an lòng!”
Cố họng Lâm Tòng hơi nghẹn lại.
Một lúc sau, anh ta nhẹ nhàng quỳ xuống, xúc động nói: “Bố, con xin lỗi! Con đã nói rõ với cô ta rồi, sau này con sẽ không quan tâm đến cô ta nữa!”
Bố Lâm thở dài: “Hy vọng con thật sự nhìn thấu cô ta!”
Lâm Tòng không nói gì.
Bấy giờ đêm đã khuya, anh ta ra ngoài mua đồ ăn, khi quay lại bệnh viện thì y tá đã đợi anh ta ở ngoài phòng bệnh, nhìn thấy anh ta bèn lo lắng nói: “Anh Lâm đúng không? Cô Thấm nghĩ quấn trong lòng rạch cổ tay ròi. Cô ấy muốn gặp anh!”
Lâm Tòng hơi sửng sốt.
Một lúc sau, anh ta mới khẽ nói: “Tôi không có liên quan gì đến cô ta nữa! Tim nhầm người rồi!”
Y tá lo lắng: “Anh là chồng cũ của cô ấy đúng không? Cô ấy hiện đang mang thai đứa con của anh. Dù không còn là vợ chồng nữa thì anh cũng nên chịu trách nhiệm của người làm bố mới đúng
chứ!”
Lâm Tòng quýnh đến đỏ mắt: “Ai nói với cô nó là con tôi?”
Giọng cô y tá nhỏ đi: “Là cô Thấm nói, cô ấy nói đó là kết tinh tình yêu của hai người!”
Lâm Tòng cố hết sức đè nén cảm xúc, chỉ chốc lát sau, giọng nói anh ta trở nên khàn đặc vô cùng: “Tôi và cô ta chẳng có tình yêu gì, chỉ có lợi dụng và lừa dối, cô hiếu không? Cô không biết gì cả! Cút cho tôi! Sau này đừng tới tìm tôi vì chuyện của cô ta nữa!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của y tá lúc đỏ lúc trắng.
Cô ta tức giận bỏ đi, tâm trạng Lâm Tòng không tốt, đến cuối hành lang hút một điếu thuốc rồi mới trở về phòng bệnh…
Lúc này, anh ta quyết tâm muốn vạch rõ ranh giới với Thấm Thanh Liên!
Hoắc Tây theo Trương Sùng Quang trở về phòng.
Vừa vào cửa, cậu cởi cúc áo khoác, nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha, quay người muốn nói gì đó với Hoắc Tây, có lẽ là giải thích.
Song Hoắc Tây lại nhẹ nhàng nói: “Người có mùi rồi, em đi tắm cái đã… Lát nữa chúng ta ra
ngoài ăn đổ Nhật nhé? Bên bờ sông có một dãy nhà hàng đồ ăn Nhật, em thấy không tệ đâu!”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Lông mày cậu thậm chí còn hơi cau lại, Hoắc Tây bước tới khẽ khàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: “Chỉ là lời nói nhảm nhí của kẻ nhàn rỗi mà thôi, Tổng Giám đốc Trương của chúng ta không phải là người nhỏ mọn như vậy đâu nhỉ?”
Bấy giờ cậu mới lên tiếng: “Em không tức giận sao?”
“Có gì mà phải tức giận?”
Hoắc Tây cười: “Em luôn xử sự công bằng trong mọi chuyện mà! Nếu anh làm sai thì em sẽ tức giận với anh, nhưng chuyện này hoàn toàn là chuyện giữa Lâm Tòng và Thấm Thanh Liên, em cần gì phải ôm đồm nhiều việc như vậy! Dùng việc của người khác đi dằn vặt bản thân, Tống Giám đốc Trương, như vậy trông rất ngu ngốc!”
Nói xong, cô chuấn bị vào phòng tắm tắm rửa.
Một giây tiếp theo, cô bị Trương Sùng Quang ôm vào lòng, lòng bàn tay cậu nhẹ nhàng ấn đầu cô vào lòng.
Lại là cảm giác này!
Tim Hoắc Tây đập thình thịch.
Rõ ràng cô rất cao, nhưng Trương Sùng
Quang lại cao trên 185 cm. Lần nào cậu cũng có cách khiến cô trông nhỏ gọn và mảnh mai khi ở bên cậu, cứ thế mà dựa vào cậu.
Rõ ràng cô bằng tuổi cậu, nhưng cậu luôn có cách khiến cô cảm thấy mình vẫn còn là một cô bé.
Chứ không phải là luật sư Hoắc đanh đá chua ngoa!
Mũi Hoắc Tây đụng phải cậu, đỏ lựng lên vì bị ép, giọng nói cũng trở nên hơi khàn khàn, khi lên tiếng có vẻ như đang làm nũng: “Trương Sùng Quang… anh làm gì vậy?”
“Không có gì! chỉ là muốn ôm em thôi!”
Cậu cúi đầu hôn lên tóc cô, giọng nói còn dịu dàng hơn trước: “Hoắc Tây, anh rất vui được gặp em!”
“Chỉ vui thôi à?”
“Không! Còn hơn cả vui nữa!”
Hoắc Tây dụi mặt vào hõm cổ cậu, hai cánh tay thon dài ôm lấy eo cậu. Hai người cứ thế ôm nhau trong màn đêm dịu dàng, một lúc lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, người em hôi lắm, anh đế em đi tắm có được không?”
Cậu cúi đầu, áp môi mình vào tai cô.
“Hoắc Tây, anh tắm giúp em được không?”
“Lúc nhỏ anh thấy em tắm giúp Hoắc Kiều, em nói Hoắc Kiều là em bé! Nhưng anh thấy em còn giống hơn… Anh tắm giúp em nhé?”
Hoắc Tây trừng mắt nhìn cậu: “Trương Sùng Quang, anh thật biến thái!”
Cô thực sự không có gu nặng đến vậy, bèn đẩy cậu ra rồi thản nhiên đi vào phòng tắm.
Trương Sùng Quang mỉm cười.
Thực ra cậu không biến thái, những ý nghĩ này không nảy sinh với bất kỳ ai khác, chỉ với Hoắc Táy mà thôi.
Cậu đang định hút một điếu thuốc thì Lâm Tòng gửi cho cậu một tin nhắn Zalo: [Thấm Thanh Liên nghĩ quẩn trong lòng rạch cổ tay rồi, cậu trốn hoặc nghĩ cách đi!]
Trương Sùng Quang xem một hòi lâu rồi trả lời: [Không liên quan gì đến tôi!]
Bên kia, Lâm Tòng cười nhạt: Thật tàn nhẩn!
Thảo nào mấy năm gần đây việc kinh doanh của Trương Sùng Quang tốt hơn anh ta. Đàn ông mà, vẫn phải tàn nhẫn một chút.
Thẩm Thanh Liên đang đợi người đến an ủi thì nghe y tá nói anh Lâm không đến, anh Trương cũng không đến, thế rút kim treo ra, đấm vào bụng mình như điên: “Đều tại mày! Đều tại mày!
Nếu không có mày thì tao đã không trở thành kẻ khiến người ta chán ghét, cũng sẽ không bị bọn họ đá tới đá lui như trái banh. Tại sao mày lại đến thế giới này, mày đến đế đòi nợ, đế hại tao đúng không?”
Các y tá ghìm cô ta lại: “Cô Thấm, cô như vậy sẽ bị sảy thai đấy ạ.”
“Sảy thai cũng tốt! Dù sao cũng không có ai muốn nó!”
Thẩm Thanh Liên thở dốc. Cô ta không hiểu, lúc đầu cô ta cũng rất được săn đón, có bao nhiêu người muốn kết hôn với cồ ta, nhưng sao đến giờ những người này lại trốn mất dạng rồi!
Tại sao tất cả đều tốt với Hoắc Tây như vậy?
Hoắc Tây từ phòng tắm đi ra, thay một chiếc váy dài có dây đen, dáng cao chân dài, cánh tay thon gầy, mái tóc dài trông có vẻ lười biếng.
Trương Sùng Quang đang dựa vào cửa sổ hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân thì cậu quay đầu lại, rồi chợt thấy ngạt thở.
Hoắc Tây hiếm khi ăn mặc như thế này.
Cậu không muốn để cô ăn mặc như thế này ra ngoài nên gọi cô lại, khẽ sờ hai cái vào vai cô: “Đối bộ khác đi!”
Hoắc Tây ngửi thấy mùi khói thuốc lá trên người cậu.
Cô ôm cổ cậu: “Tống Giám đốc Trương tới từ thời nhà Thanh à?”
Trương Sùng Quang vỗ lên mông cô, khàn giọng nói: “Nghịch ngợm!”
Song vừa dứt lời, bọn họ đều có hơi im lặng.
Hành động này khiến bọn họ nhớ đến đêm nóng bỏng đó, cậu cũng như vậy… Trương Sùng Quang trên giường chưa bao giờ là một người quá dịu dàng, đôi khi còn hơi thô bạo, song rất sung sức!
Hoắc Tây dù có mặt dày đến đâu thì vẫn có chút đỏ mặt.
“Nói thì cứ nói, còn động tay động chân nữa!”
Hiển nhiên Trương Sùng Quang có cùng ý nghĩ với cô, giọng cậu trầm hơn một chút: “Anh còn có thể động nhiều chỗ hơn nữa!”
Hoắc Tây cảm thấy cậu đúng là đồ lưu manh!
Cô kéo cậu ra ngoài: “Ra ngoài ăn với em! Chúng ta rất ít khi đi ăn ngoài! Dù tài nấu nướng của anh không tệ nhưng chúng ta vẫn phải hẹn hò chứ!”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Được! Đi ăn
với em!”
Bờ sông về đêm tràn ngập ánh đèn, ven đường có rất nhiều nhà hàng âm nhạc, bầu không khí rất tốt.
Hoắc Tây nắm tay Trương Sùng Quang.
Cô lẩm bấm: “Em thích nơi này! Trương Sùng Quang, sau này mỗi năm chúng ta đều tới đây ở một tuần có được không?”
Trương Sùng Quang mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng hơn cả màn đêm.
Sao lại không được!
Kỳ thực những nơi có Hoắc Tây mới là nhà.
Cậu đưa cô đi ăn tại một nhà hàng Nhật chính tông, ăn xong lại đến quán cà phê ngồi một lúc.
Thực tế, sau khi đoàn tụ, bọn họ hiếm khi nói đến cuộc sống những năm qua.
Lần đầu tiên Hoắc Tây có hứng thú hỏi thăm.
Trương Sùng Quang cũng sẵn sàng trả lời.
Cô nghịch xiên nướng, nói chút chuyện lý thú, chỉ là không nói gì về Thẩm Thanh Liên, trông có vẻ như vẫn còn để tâm.
Trương Sùng Quang nhìn cô mãi.
Cậu cảm thấy rất thoải mái khi ở bên Hoắc Táy, có lẽ là vì cô quá ưu tú, cũng không có quá
nhiều phiền não nên ngoài vấn đề nguyên tắc, ở cùng cô sẽ không có thêm gánh nặng gì.
Cậu lại nghĩ đến Hoắc Minh và ôn Noãn.
Cậu nghĩ, cậu và Hoắc Tây có thế trở thành một đòi vợ chồng như thế.
n ái cả đời!
Hai người chơi đùa đến tận nửa đêm mới về. Trong bầu không khí tốt đẹp như vậy, Hoắc Tây cho là ít nhiều cậu muốn làm chút gì đó, nhưng cậu đè cô lên giường hôn cả buổi mà thực sự chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Tây không khỏi mở mắt, hơi hé đôi môi đỏ mọng.
Giọng cũng khàn khàn.
“Trương Sùng Quang, sao vậy?”
Trương Sùng Quang hôn lên chóp mũi của cô: “Về thành phố B rồi làm tiếp!”
Hoắc Tây xoay người tựa vào ngực cậu, ngón tay mảnh khảnh khẽ gãi mũi cậu: “Thật sự không nhìn ra anh còn rất kén chọn chỗ đấy!”
Cậu cười khẽ: “Anh cũng không nhìn ra, nhu cầu của em mạnh thế nhỉ?”
Giọng cậu đột nhiên trầm xuống: “Có phải đêm nào cũng muốn không? Một ngày không bị anh làm thì không ngủ được? Hoắc Tây, nói cho
anh biết, làm chuyện đó với anh có thoải mái không?”
Hoắc Tây xoay người xuống.
Cô nằm ngửa, vẻ mặt vô cảm nhìn lên trần nhà: “Trương Sùng Quang, em nghĩ chúng ta vần nên đi ngủ đi!”
Cậu đúng là đồ lưu manh!
Nhưng người đàn ông bị khơi mào hứng thú xấu xa hiến nhiên không muốn buông tha cho cô. Cậu lại kéo cô vào lòng, cắn nhẹ lên chóp mũi cô: “Em nói rồi anh sẽ cho em ngủ!”
Hoắc Tây cắn môi nhìn cậu: “Em nói muốn, vậy sao anh không hành động?”
Trương Sùng Quang sửng sốt.
Cậu muốn qua loa cho qua chuyện, nhưng vấn đề này thực sự tổn hại đến lòng tự trọng của đàn ông!
Hoắc Tây cũng không có mặt mũi mà cầu xin.
Cô tựa cằm vào vai cậu, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng hỏi: “Dạo này anh mệt lắm phải không?”
Cô cảm thấy cậu cũng muốn, chỉ là cố hết sức kìm nén bản thân.
Cô mạnh dạn khẳng định.
Trương Sùng Quang hừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt thâm sâu khó lường: “Hoắc Tây, em có biết mình đang làm gì không?”
Tất nhiên là Hoắc Tây biết.
Cô muốn nhìn dáng vẻ cậu mất tự chủ, ai bảo cậu hay bắt nạt cô làm gì.
Hơn nữa, cô rất muốn cậu ôm cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng, cúi xuống chạm lên môi anh, sau đó hôn anh. Lâu ngày khiến hai người đã ngâm hiếu nhau, chỉ một nụ hôn cũng có thế khiến cả cơ thế bổc cháy, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Trương Sùng Quang càng là vậy!
Cậu ôm lấy mặt cô, hôn cô tới lui.
Kiểu hôn đó quả thực khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Hồi lâu, cậu lấm bấm: “Muốn anh làm như vậy sao?”
Hoắc Tây không nói được gì, chỉ nhẹ nhàng kéo mái tóc đen của cậu: “Được rồi, ngủ đi!”
Cậu cười nhẹ: “Nếu không đuối em đi, lỡ nửa đêm em lại gây sự với anh thì sao?”
Nói xong cậu hôn xuống dưới.
Đột nhiên, Hoắc Tây khẽ gọi: “Trương Sùng Quang… Đừng như vậy!”
Giọng nói của cậu trong đêm dịu dàng lại mơ hồ nhưng cũng mang theo chút kiên quyết: “Vừa rồi anh hỏi em có thích không, em nói có! Hoắc Tâv. anh làm cho em thoải mái nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK