Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn có phần không chịu nổi nữa.
Cô hắng giọng, khẽ hỏi: “Chẳng phải đã nói là chiều đến sao?”
Hoắc Minh đi đến giường bệnh.
Bà Hoắc nhường một bên để anh ngồi xuống, anh nhẹ nhàng xoa mặt cô, thẳng thắn không vòng vo: “Không đợi được nữa, đế bác sĩ tiêm một mũi kiềm lại rồi qua đây! ôn Noãn…”
Anh vươn tay xoa mặt cô, lòng bàn tay ấm nóng.
Ôn Noãn nhìn anh.
Bọn họ cùng trải qua mộng cảnh kia, gặp lại nhau cảm giác khác biệt, có rất nhiều lời muốn nói nhưng người nhiều không tiện, lại nói trong chăn còn có Hoắc Tây đang mở lớn mắt nhìn.
Hoắc Minh không quan tâm nhiều.
Bổ mẹ, con cái đều có mặt, vậy thì sao chứ?
Anh muốn hôn cô.
Anh cúi người, dịu dàng hôn vợ, cô có chút kinh ngạc sau đó lại theo bản năng chổng cự.
Hoắc Minh nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, sau đó lại hôn sáu hơn.
Hoắc Chấn Đông không còn bình tĩnh nữa.
Người trẻ tuổi đều trực tiếp như vậy sao?
Gương mặt già của ông đỏ ửng lên gọi vợ, đưa mấy đứa nhỏ đi, kể cả Tiểu Hoắc Tây đang vùi trong chăn kia… Phòng bệnh lập tức đã trống vắng hơn nhiều.
Hôn một lúc lâu, Hoắc Minh vùi mặt vào cổ cô.
Anh thấp giọng nói: “Bác sĩ đã đến thăm khám chưa? Đứa nhỏ vẫn ổn chứ?”
“Đứa nhỏ không sao.”
Ôn Noãn khẽ vuốt ve cánh tay anh, cơ bắp đã giảm đi một chút, sau đó lại xoa cổ anh rồi đến ngực… Hoắc Minh nắm tay cô, khàn giọng nói: “Cho dù có muốn thì anh cũng không có.”
Ngón tay mảnh khảnh của ôn Noãn khẽ điếm vào môi anh.
Người này, rõ ràng yêu cô nhưng lúc nào cũng không đứng đắn.
Hai mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Hoắc Minh vẫn nói: “ôn Noãn, anh rất nhớ em!”
Bày ngày cô hôn mê, đối với anh mà nói như ngồi trên đống lửa vậy.
Sao Ôn Noãn không biết được chứ?
Anh gầy đi rất nhiều, cô rất đau lòng, nhưng những lời tình cảm thì cô không nói thành lời được, cô nhớ là người đàn ông này kéo cô ra khỏi vực sâu, dùng bản thân anh để trả giá.
Ôn Noãn khẽ kéo anh lên giường.
Cô nghẹn ngào: “Hoắc Minh, chăm sóc cơ thể cho tốt, đợi khỏe rồi chúng ta lại đến khu nhà xem xem.”
Anh nói được.
Lập tức tựa vào đầu cô, cùng nằm đó.
Đến giờ cơm trưa, chân Hoắc Minh không chịu nối nữa, bác sĩ làm cấp cứu cho anh, sau đó… Sau đó thì tạm thời ngồi xe lăn, ít nhất cũng phải dưỡng nửa tháng mới khỏe được.
Thân thể ôn Noãn cũng ngày một khỏe hơn.
Nhất là bảo bối trong bụng, rất kiên cường.
Sau buối trưa, òn Noãn đứng trước mặt Hoắc Minh, đế anh xoa nhẹ phần bụng khẽ nhô lên, cô bổng lên tiếng: “Thật sự muốn đặt tên Hoắc Kiều sao?”
Hoắc Minh khẽ cười: “Không thích sao?”
“Tên thì hay! Nhưng chữ Kiều này có bộ Kiều…”
Ôn Noãn nói xong, nhìn chằm chằm lại anh.
Trong phòng bệnh không có ai khác, Hoắc
Minh cũng lớn gan hơn, khẽ kéo ôn Noãn lên đùi mình, anh vươn tay vào bên trong đồ bệnh nhân, vuốt ve phần bụng của cô, chậm rãi thong thả nói: “Chuyện của năm tháng nào rồi, vẫn còn ghen sao bà Hoắc.”
Anh lại gần bên tai cô, không đứng đắn nói: “Mạng của anh đã giao cho em rồi, còn muốn bày tỏ lòng trung thành gì nữa?”
Hoắc Kiều…
Ôn Noãn là người yêu kiều của anh, liên quan gì đến người khác?
Anh vuốt ve, lại càng không đứng đắn.
Đương nhiên ôn Noãn có thể cảm nhận được.
Cô không kìm được nghĩ đến cảnh trong mộng, bản thân cô năm hai mươi tuổi chủ động làm với anh rồi, cảm giác đó e rằng từ trong mộng cho đến hiện tại vẫn đang khắc ghi trong cơ thể cô…
Ôn Noãn đỏ mặt, giữ tay anh: “Anh kiềm chế chút đi.”
Hoắc Minh thật sự rất muốn.
Thân thể ôn Noãn không tiện, chân anh không tiện, nhưng những cái khác thì vẩn có thế làm.
Anh dỗ cô cởi đồ bệnh nhân ra…
Bụng nhỏ cô khẽ nhô lên, không những không khó nhìn, mà trái lại cũng có chút hương vị phụ nữ.
Ôn Noãn không cho anh chạm vào, ôm cổ anh thấp giọng nói: “vẫn là cô gái nhỏ hai mươi tuổi xinh hơn, có phải không?”
Mọi thứ đều ổn…
Hoắc Minh ít nhiều cũng có chút tâm tư tán tỉnh.
Lại nói, mấy lần hoan hảo trong mơ đó, anh cũng có chút dư vị.
Hoắc Minh dán sát bên tai, nồng nhiệt nói:” Nha đầu hai mươi tuối nào có thể so với tổng giám đốc ôn được, tiểu nha đầu chỉ là ngây ngô mà thôi, nào có thể như chúng ta phối hợp nước sữa tốt như vậy chứ.”
Anh không cần mặt mũi, ôn Noãn sớm đã biết rõ.
Cô cũng mặc kệ quần áo mình, chỉ dán sát vào lòng anh, vuốt ve thân thể anh từng chút một. Thực sự gầy đi nhiều rồi, ôn Noãn cũng đau lòng cho anh.
Cuối cùng, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng cởi bỏ lưng quần anh.
“Ôn Noãn!” Hoắc Minh hơi khàn giọng.
Ôn Noãn dán sát bên tai anh, thì thầm nói:
“Đừng nói chuyện, Hoắc Minh, em muốn đối xử tốt với anh.”
Bọn họ là vợ chồng.
Anh ham muốn dục vọng, anh thích chuyện này, vậy cô sẽ phối hợp với anh.
Chỉ cần anh thích thì cô đều nguyện ý.
Trong phòng bệnh, một mảng xuân sắc mập mờ.
Sau khi kết thúc, đã là chuyện của một tiếng sau, Ôn Noãn không tránh khỏi oán hận anh tham lam muốn quá nhiều.
Trong phòng vệ sinh.
Hoắc Minh từ phía sau ôm eo cô, dịu dàng hỏi: “Đứa nhỏ không sao chứ?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Bọn họ cũng không làm thật, nhưng cô cũng được thoải mái, đứa nhó dù sao cũng có chút cảm giác chứ!
Cô không nói, Hoắc Minh cũng hiếu.
Bàn tay anh vòng qua bụng cô, khẽ cười: “Cũng khá mỏng manh nhỉ.”
Ôn Noãn không cho anh nói tiếp, bảo anh ngồi lên xe lăn: “Bác sĩ nói anh tốt nhất phải ngồi xe lăn mới có thế mau khỏi được.”
Hoắc Minh cũng không xem là chuyện lớn gì.
Hai giờ rưỡi chiều, Hoắc Minh ngủ trưa cùng Ôn Mạn.
Vệ sĩ đấy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Hoắc, có mấy người bên đoàn phim muốn gặp tống giám đốc ôn.”
Hoắc Minh vốn muốn từ chối, nhưng lúc này Ôn Đình đã tỉnh, cô ngồi dậy khẽ cười: “Để bọn họ vào đi!”
Vệ sĩ ra ngoài mời họ vào.
Hoắc Minh giúp ôn Đình vén tóc lại, nói: “Đang thời gian dưỡng bệnh, gặp nhiều người làm gì chứ!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Em biết anh muốn để em an tâm nghỉ ngơi, nhưng người ta cũng đã đến rồi, không gặp thì cũng không nên… Lại nói, đèn treo rơi xuống, thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Cô nói, rồi khẽ lắc đầu: “Thiệu Đình, em không tin.”
Hoắc Minh đau lòng, vuốt nhẹ mặt cô, cũng không nói gì.
Lúc này, Lục Khiêm từ ngoài cửa đi vào.
Cò Hồ, Xa Tuyết, còn có cả đạo diễn và mấy diễn viên mới đi theo.
ốn Noãn thấy kỳ lạ: cố Hi Quang đâu?
Chỉ là nhiều người, cô cũng không tiện hỏi.
Cô Hồ là gần gũi với cô nhất, đương nhiên so với những người bên cạnh thì gần gũi hơn chút, tặng trái cây tươi xong ngồi dên giường nắm tay cô: “Xem như là may rồi! Hy Quang…”
Ôn Noãn khẽ nhíu mày: “Cố Hi Quang làm sao?”
Đầu cô bị đập một cái, bị chấn động nhẹ, tình hình lúc đó gần như đã quên rồi.
Chỉ biết, Hoắc Minh vẫn luôn gọi cô.
Hoắc Minh liếc nhìn cô Hồ.
Cô Hồ căng thẳng trong lòng, biết mình lỡ miệng, chuyện này rõ ràng Hoắc Minh không muốn cho ôn Noãn biết.
Vì thế, cô ta lại ấp úng.
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh, trong lòng sáng tỏ như gương, cô cũng không hỏi nhiều.
Thân thế cô còn yếu, mọi người cũng không ở lại lâu.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Ôn Noãn đi đến bên cửa số sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài, khẽ hỏi: “Cố Hi Quang là thế nào?”
Lúc này, thư ký Trương đang đẩy cửa vào.
Hoắc Minh đóng laptop lại, ý bảo anh ta đợi bên ngoài một lát.
cửa khép lại, anh đứng dậy ôm eo ôn Noãn từ phía sau, thấp giọng nói: “Anh ta vì cứu em mà mặt bị huy dung, anh đã mời chuyên gia nước ngoài tốt nhất, đã làm xong phẫu thuật giai đoạn đầu tiên.”
Cổ Hi Quang bị thương nặng, ít nhất cũng phải làm phẫu thuật năm sáu lần.
Nhưng vẫn không đảm bảo có thể giống như lúc trước.
Ôn Noãn yên lặng nghe, trong lòng cũng khó chịu.
Một lúc lâu sau, cô thấp giọng nói: “Khóa bình an mà cố Trường Khanh đưa cũng vỡ rồi đúng chứ!”
Khóa bình an, cố Hi Quang…
Ôn Noãn nhớ đến người đã qua đời, trong lòng rất khó chịu, trong mộng cố Trường Khanh đã buông bã, đi bước trên con đường cuộc đời khác, nhưng giờ đã tỉnh mộng, anh ta thực sự không còn nữa.
ỏn Noãn không vội gặp cố Trường Khanh.
Chàng trai trẻ tuối xinh đẹp như vậy, dù sao cũng có tự tôn của mình, bộ dạng mặt mũi quấn đầy băng gạc như vậy sẽ không muốn để người khác nhìn thây.
Thế nhưng, ôn Noãn lại muốn đi thăm cố
Trường Khanh.
Trước khi xuất viện một ngày.
Hoắc Minh không có ở đây, ôn Noãn nhờ vệ sĩ sắp xếp xe, nói muốn ra ngoài một chuyến.
Vệ sĩ do dự: “Chuyện này vẫn nên báo với tống giám đốc Hoắc.”
Ôn Noãn cũng không ngăn anh ta.
Vệ sĩ gọi điện xong, khẽ nói: “Tống giám đốc Hoắc đã dặn, mong cô đừng đi quá xa, nói là buổi chiều sẽ có tuyết rơi.”
Ôn Noãn cười nhạt một tiếng.
Cô bảo trợ lý mua một bó cúc họa mi, rồi mặc đồ đen.
Đây là lần đầu cô đến mộ cố Trường Khanh.
Bước xuống xe, sắc trời đã u ám, trông có vẻ sắp có tuyết rơi.
Ôn Mặc mặc áo lông rộng, không nhìn ra được là mang thai.
Cô chậm rãi bước về phía mộ cố Trường Khanh, nơi đó lại có một bóng dáng gầy ốm đang đứng, lại gần nhìn thì thấy là Đinh Tranh.
Ai hại mình, ôn Noãn đều biết.
Nhưng đến bây giờ Hoắc Minh vẫn chưa phát tác, không có chứng cứ.
Còn cách khoảng mấy bước, ôn Noãn đứng lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đinh Tranh.
Đi cùng ôn Noãn là bốn vệ sĩ và một trợ lý, đương nhiên Đinh Tranh cảm nhận được, cô ta nói đầy sắc bén: “Bà Hoắc ra ngoài, đúng là chuẩn bị trận địa lớn thật!”
Ôn Noãn lạnh nhạt khẽ cười.
Bốn vệ sĩ tiến lên, kéo Đinh Tranh qua một bên.
Ôn Noãn đi đến trước mộ, nhìn chăm chú bức ảnh Cố Trường Khanh trẻ trung.
Bức ảnh là do cô chụp cho anh ta năm đó.
Nghĩ lại, là mong muốn cuối cùng của anh ta.
Trời đất u ám, òn Noãn trong lòng khó chịu, cô khom người khẽ chạm vào gương mặt trẻ tuối kia, thì thầm: “Tại sao phải nói những lời đó với Hi Quang! cố Trường Khanh, chuyện của chúng ta đã qua rồi, tại sao còn không buông bỏ!”
Nếu anh ta buông bỏ, thì sẽ không rời đi sớm như vậy.
Sống chết có số, ôn Noãn không tự trách đến vậy, cô chỉ cảm thấy khó chịu.
Cố Trường Khanh có xuất thân tốt, cần bề ngoài có bề ngoài, cần năng lực cũng có năng lực, anh ta vốn nên sống một đời thoải mái thư
thả… Nhưng anh ta lại không có kết quả tốt.
“Cổ Trường Khanh, tôi không phân rõ được nữa, là anh hại tôi hay tôi đã hại anh.”
òn Noãn có chút chua xót trong lòng.
ở bên cạnh, Đình Tranh như bệnh tâm thần: “Ôn Noãn, cô hại chết anh ấy rồi, hà tất còn ở đây giả mù mưa sa?”
Ôn Noãn rũ mắt khẽ cười: “Vậy sao?”
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn Đinh Tranh: “Cô thì sao! Cô thì làm gì?”
Đinh Trinh lập tức cảm thấy chột dạ.
Hôm đó, cũng là ngày tuyết rơi thế này, cô ta vì muốn giữ cố Trường Khanh ở lại nên cho anh ta ăn ít đồ ăn khiến người ta buồn ngủ, tinh thần không tập trung.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn mặc áo khoác, rời khỏi khách sạn.
Trên đường đến nhà ôn Noãn, anh ta xảy ra tai nạn xe…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK