Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục U nói xong, lập tức muốn đi!

Bỗng dưng, Diệp Bạch bắt được cổ tay nhỏ nhắn của cô, thấp giọng cầu xin: “Lục U, ít nhất hãy cho anh một cơ hội bù đắp! Chúng ta thử một lần, có lẽ...”

“Không có khả năng!”

Giọng điệu Lục U trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Diệp Bạch, chúng ta đã sớm thử qua! Hơn nữa không chỉ là một lần thôi đâu!”

Kết quả mỗi lần, không phải làm cho cô thương tâm thì cũng là thất vọng.

Nhưng nếu để Lục U lựa chọn, cô vẫn sẽ lựa chọn thất vọng... Cô vẫn hy vọng anh sống thật tốt, bởi vì thất vọng sẽ thoải mái, nhưng thương tâm có thể sẽ đi theo cả đời.

Cô dứt khoát rời đi!

Diệp Bạch cuối cùng không thể giữ được cô.

Bên kia đường canh gác, Lục Thước nhìn Lục U rời đi, lúc này thân thể mới dựa vào vách tường thoáng thả lỏng một chút, cũng vươn cánh tay ôm vợ nhỏ, và chỉ ôm cô vào lòng mà không hề tạo ra một tiếng động nào.

Một lúc lâu sau, Lục Huân nhỏ giọng nói: “Anh rõ ràng không đồng ý để bọn họ ở cùng một chỗ, sao lại không ngăn cản thế?”

Đèn pha lê sáng lấp lánh,

Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Lục Thước khiến nó càng trông đẹp hơn, Lục Huân quả thực không dám nhìn nhiều, tuy rằng đã kết hôn nhiều năm nhưng cô vẫn không có tiền đồ thế đó!

Lục Thước cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi lại: “Lục U để ý đến cậu ta sao?”

Lục Huân lắc đầu.

Lục Thước cười khẽ: “Đã nói rồi, chân mọc trên người cậu ta thì không ngăn được, hơn nữa mọi người đều đuổi tới chỗ ở của thị trưởng C, vậy anh có phải cũng nên học theo cậu ta, chuyển công ty qua đó rồi đưa bọn nhỏ đi theo, chỉ vì muốn trông chừng cậu ta không?”

Lục Huân nhìn anh chằm chằm.

Lục Thước nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, dịu dàng nói: “Đồ ngốc!”

...

Bên kia vì Diệp Bạch mà Lục U về trước.

Tài xế ở dưới lầu chờ, thấy cô xuống lầu, vội vàng chạy tới đỡ, một bên còn lẩm bẩm: “Cô cả sao cô lại đi trước vậy?”

Lục U cười yếu ớt: “Mẹ tôi gặp một người nên không đi được.”

Cô khẽ vuốt bụng nói: “Không có gì đáng ngại! Đứa nhỏ rất ngoan!”

Tuy nói như vậy, tài xế vẫn cẩn thận đỡ cô lên xe, quan tâm đóng cửa xe lại... Lúc đứng thẳng dậy vừa lúc nhìn thấy Diệp Bạch đuổi theo.

Tài xế cười gượng hai tiếng: “Tổng Giám đốc Diệp!”

Diệp Bạch nói: “Tôi nói với Lục U vài câu.”

Tài xế suy nghĩ một chút, vẫn đi gõ cửa sổ xe: “Cô cả, Tổng Giám đốc Diệp muốn nói chuyện với cô!”

Lục U hạ cửa sổ xe xuống.

Diệp Bạch đưa những món trang sức cho cô: “Những thứ này là mua tặng em.”

Lục U im lặng nhìn chăm chú.

Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch, lúc trước chúng ta ở bên nhau anh cũng từng mua không ít trang sức cho tôi! Lúc chuyển đi tôi cũng không mang theo, tôi nghĩ trước kia tôi không cần, bây giờ lại càng không cần!”

Ánh mắt Diệp Bạch sâu hoắm.

Nhưng Lục U không mềm lòng, cửa sổ xe chậm rãi nâng lên trước mặt anh... Kỳ thật lúc này ai cũng không dễ chịu, Lục U chỉ mong anh không cần cứu vãn, như vậy trong lòng cô sẽ thoải mái một chút, bởi vì Diệp Bạch luôn xuất hiện, giống như lột từng lớp vết thương trong lòng cô ra.

Tài xế lên xe, xe từ từ khởi động.

Cô vẫn không nhịn được đỏ mắt, mũi cũng vậy, cô vẫn không thể thờ ơ với người này!

Mưa lại bắt đầu rơi...

Nước mưa làm ướt thân xe quý giá, cũng làm ướt lễ phục trên người Diệp Bạch, nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý... Đứng ước chừng hai phút, anh mới tìm được xe của mình, ngồi lên xe đi theo hướng Lục U vừa đi.

Anh theo thói quen đi theo cô, cho đến khi cô đến con đường riêng của nhà họ Lục.

Thời tiết đêm nay quả thực không tốt.

Cục Khí tượng thành phố B bắt đầu đưa ra cảnh báo thời tiết khắc nghiệt, từ gió lớn bình thường đổi thành gió lớn cấp 12... Chín giờ rưỡi tối, người dân toàn thành phố đều nhận được tin tức.

Lục U im lặng ngồi ở ghế sau.

Phía trước điện thoại di động của tài xế vang lên, ông ấy liếc mắt ra sau rồi nói: “Ai nha cô cả, chúng ta phải nhanh chóng trở về thôi, cơn bão đã đổi hướng thổi đến nơi này của chúng ta rồi, lúc tôi ra cửa, thời tiết nào trông có vẻ ác liệt như vậy đâu.”

Lục U hoàn hồn, cô nhìn ra bên ngoài.

Đã ra khỏi trung tâm thành phố, đến đường Bắc Dung, ước chừng còn 10 phút đi xe là sẽ về đến nhà.

Tài xế cũng bảo cô yên tâm, nói xe này rất tốt!

“Cậu chủ mua xe này, so với xe RV bình thường lợi hại hơn nhiều, công nghệ rèn nguyên khối... nhìn sang trọng nhưng chắc chắn và có khả năng chống va chạm tốt nhất! Thứ tốt như vậy vẫn chưa được sản xuất hàng loạt, cũng chỉ có cậu chủ người có thân phận như vậy mới có thể thử chiếc còn mới, cái này chỉ được làm duy nhất một chiếc, đã nói muốn cho cô cả dùng, nói cô cả đang mang thai đứa bé, thân thể quý giá lắm!”

Tài xế nói nhiều, nhưng lái xe cũng không dám qua loa.

Ông ấy lái vững vàng, rẽ vào đường riêng...

Lúc này trời đất tối tăm.

Bão gào thét đi qua, cây cối nhỏ ven đường đều bị uốn cong, như thể mong manh đến mức có thể bật dậy bất cứ lúc nào, tài xế nhẹ giọng nói: “Lái qua con đường này là sẽ về đến nhà rồi, thật không dễ dàng gì mà! Ai, cậu chủ và phu nhân bọn họ nhất định là bị vây ở khách sạn rồi.”

Ông ấy mới nói xong, nóc xe rầm vang một tiếng thật lớn.

Có thứ gì đó va rất mạnh lên trần xe, xe vốn đang lao ra, nhưng đã bị cái cây chặn lại... Kết quả lại bị lật nghiêng.

Cũng may kỹ thuật tài xế tốt, hai ba bước đã ổn định lại, thế nhưng ông ấy lại bị kẹt giữa vô lăng và đệm hơi, không thể thoát ra được, đùi ông ấy rất đau, ông ấy lo lắng cho Lục U phía sau, gấp gáp hỏi: “Cô cả cô sao rồi? Xương đùi của tôi có lẽ đã bị gãy nên tôi không thể cử động được nữa.”

Lục U đầu váng mắt hoa.

Thật ra cô có thể cảm nhận được, giữa hai chân có cảm giác mát mẻ, có thứ gì đó đang từ từ di chuyển xuống... Nhưng mắt cô nhìn thấy được, chỉ thấy nửa chân của tài xế toàn là máu, rõ ràng là bị thương còn nặng hơn cô.

Lục U nhẹ giọng nói không sao.

Nhưng trái tim cô đang run rẩy.

Ngón tay cô chạm vào điện thoại di động, gọi điện thoại, nhưng tín hiệu đã bị đứt.

Điện thoại không gọi được.

Trong xe, mùi máu tanh lan tràn, làm cho người ta tuyệt vọng.

Bên dưới thân thể không ngừng có chất lỏng chảy ra, cô cúi đầu nhìn, trên váy dài thêu nhuộm máu... Trong lòng cô hoảng hốt cảm thấy đứa bé không thể cứu được nữa, nhưng cô phải cứu được chân tài xế.

Tài xế không ra được nên cô chỉ có thể mở cửa xe rồi xuống xe, về nhà gọi người đến.

Lục U chống đỡ bản thân, cởi dây an toàn.

Tài xế phía trước đau đến ngất đi, nhưng nghe thấy âm thanh cũng đoán được Lục U muốn làm gì, ông ấy liều mạng ngăn cản: “Cô cả... xin ở trong xe chờ! Đi ra bây giờ là quá nguy hiểm.”

Nước mắt ông ấy tuôn trào, một mặt đau đớn, mặt khác ông ấy nhận ra đứa trẻ có thể đang gặp nguy hiểm.

Nếu không cô cả sẽ không quyết định như vậy.

Người nhà họ Lục, trời sinh biết cân nhắc, đây cũng không phải chuyện xấu.

Có vẻ là tài năng của họ!

Lục U đau bụng không chịu được, cô bình tĩnh lại nhẹ giọng nói: “Chờ thêm chút nữa cũng không có hy vọng! Gió đã thổi thành như vậy, người trong biệt thự căn bản không có khả năng đi ra, nếu kéo dài thêm nữa thì chú Lý, chú chắc chắn sẽ mất máu quá nhiều...”

Trong mắt chú Lý toàn là nước mắt, ông ấy hận đến mức đấm xuống chân của mình.

Lúc này, Lục U đã mở cửa xe.

Gió mạnh, nước mưa... thoáng cái tất cả đều đổ vào, đây không còn nghi ngờ thêm chính là một cuộc mạo hiểm, Lục U không thể không đánh cược, cô cơ hồ là dùng mạng của mình đi đánh cược mạng của chú Lý.

Trời đất hỗn độn đến mức không thể nhìn thấy gì rõ ràng.

Ngay cả phương hướng cũng không!

Quần áo Lục U ướt đẫm, giọt mưa rơi xuống váy cô có màu hồng nhạt, nhưng cô căn bản không có thời gian bận tâm đến đứa nhỏ, cô muốn sống sót cô cũng muốn chú Lý sống sót...

Đúng lúc này, hai ngọn đèn xe sáng như tuyết, chiếu thẳng tới.

Xe dừng lại ở phía đối diện.

Tiếp theo, một bóng người cao gầy nhảy xuống xe, chạy thẳng về phía bên này... Lục U không thấy rõ người đó, trên mặt và mắt của cô tất cả đều bị nước mưa làm nhòe đi, nhưng cô có thể cảm giác được đó là ai.

Đó là Diệp Bạch.

Toàn thân Lục U run rẩy, môi của cô khẽ mở, muốn gọi anh nhưng cô phát hiện đến một chữ cô cũng không nói nên lời, cô chỉ có thể dùng ngón tay chỉ vào ghế lái, không tiếng động cầu xin anh.

Cứu chú Lý!

Bình thường, Diệp Bạch vừa tới đường riêng sẽ rời đi, nhưng đêm nay trời mưa gió quá.

Anh không yên tâm!

Lúc anh theo tới, còn có thể thấy rõ khoảng cách năm mươi mét phía trước, anh trơ mắt nhìn Lục U xảy ra chuyện.

Chiếc xe bị cây đại thụ đập trúng.

Lật nghiêng vài vòng, mới dừng lại.

Anh cho rằng, anh cho rằng Lục U... đã chết, nhưng anh chưa kịp bi thương, cửa xe đã mở ra và Lục U từ bên trong đi ra, cho dù toàn thân cô chật vật, cho dù quần áo cô ướt đẫm vẫn còn mang theo máu.

Nhưng cô còn sống...

Diệp Bạch vọt về phía cô, anh ôm chặt cô vào trong ngực, anh không nói gì, thậm chí anh cũng không có thời gian an ủi cô hoặc là đi tưởng niệm con của bọn họ, anh lập tức bế cô lên xe của mình, sau đó lại tới mở cửa xe, kéo chú Lý từ trong xe ra, bế lên xe của mình.

Toàn bộ quá trình, chỉ khoảng năm phút.

Ngoại trừ anh, tình huống hai người kia đều không ổn.

Trong xe lạnh lắm.

Diệp Bạch cầm áo khoác ném ra ghế sau, anh đạp chân ga lái xe... Hiện tại bất luận là chú Lý hay là Lục U đều không đủ sức kéo anh.

Lúc anh lái xe, trước mắt một mảnh mơ hồ.

Anh đang đánh cược mạng sống của mình.

Anh không phải chỉ là đổi lấy một tia hy vọng tha thứ, mà còn là đổi lại Lục U còn sống, đổi lại con của bọn họ còn có thể có một tia hy vọng sống... Nhưng anh cũng biết, lúc Lục U xuống xe cũng đã quyết định.

Khóe mắt Diệp Bạch có nước mắt.

Anh nghĩ: Đến bệnh viện, con của họ còn có thể giữ được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK