Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Kiều quyết tâm giả chết, Khương Lan Thính thấy vậy thì tiến lại định kéo chăn lòi cô dậy. Nhưng ngay sau đó Hoắc Kiều đã mở chăn ra, ngồi dậy la hét: “Sao lại có mùi mốc thế này!”
Một cúi xuống, một hướng lên, khéo làm sao mà lại thành… Môi chạm môi. Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sự mềm mại ấm áp đó, cả hai đều sững sờ, Hoắc Kiều còn trợn tròn cả mắt. Khi giật mình tỉnh táo lại, cô muốn lui về sau để kéo giãn khoảng cách nhưng Khương Lan Thính lại không cho phép. Anh ta đưa tay vòng ra sau gáy kéo cô sát về phía mình… Nhẹ nhàng rồi lại mạnh mẽ, say mê thưởng thức đôi môi đỏ mọng đầy ngọt ngào.
“Khương Lan… Thính!”
“Buông tôi ra! Đồ lưu manh! Anh làm vậy là quấy rối tình dục đó có biết không!”
Hoắc Kiều thở hổn hển ngã vào thành giường, mùi mốc đó vẫn còn lượn lờ quanh đầu mũi nhưng vào lúc này điều đó đã không còn quan trọng nữa. Người đó chẳng những không chịu buông tay mà tấn công công lại càng thêm mãnh liệt.
Hôn môi. Vuốt ve…
Bàn tay ấy như chứa thuốc mê, mỗi một nơi nó đi qua đều khiến cho cô mất hết sức lực.
Nhưng cô không muốn mọi chuyện tiếp tục như vậy, hai người đã chia tay rồi, đã kết thúc rồi, cho dù chính cô cũng có những nhu cầu sinh lý của phụ nữ nhưng cô không muốn lại phát sinh quan hệ không rõ ràng với anh ta thêm một lần nào nữa.
Chát!
Hoắc Kiều thẳng tay tát anh ta một cái, nhưng do dùng lực quá mạnh nên cô ngã thẳng xuống giường, hai chân như muốn nhũn ra không thế đứng lên nổi.
Ăn một cái tát, Khương Lan Thính sửng sốt một lúc rồi mới tỉnh hồn lại. Anh không ngờ mình lại có ham muốn sâu sắc với Hoắc Kiều đến vậy, tuy rằng anh ta đã không quan hệ một thời gian dài nhưng…
Chỉ có một câu trả lời duy nhất cho sự việc này, đó là anh ta khao khát có được cô!
Lúc còn quen nhau, cho dù là trong quãng thời gian quan hệ giữa họ trở nên lạnh nhạt nhất thì anh ta vẫn không ngần ngại yêu thương Hoắc Kiều, nhưng khi đó anh ta lại nghĩ hôn nhân không chỉ có tình dục mà còn phải có sự đồng điệu giữa hai tâm hồn cho nên anh ta đã chọn Tống Thanh Thanh.
Khương Lan Thính không cảm thấy tức giận mà càng thêm vùi đầu bên cố cô, để cho hơi thở
hai người hòa quyện vào nhau. Một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Xin lỗi!”
Vì anh ta nhất thời xúc động. Như những gì Hoắc Kiều đã nói đêm đó, nếu anh ta không thể quyết định cưới cô ngay lập tức thì không nên làm như vậy với cô…
Hoắc Kiều cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của anh ta phả lên cổ mình theo từng chữ anh ta thốt ra, cơ thế không kiềm được khẽ run lên.
Cô nghiêng đầu né tránh thứ cảm xúc kỳ lạ ấy: “Giờ thì anh cút ra chỗ khác đi!”
Nhưng anh ta vẫn chậm chạp không chịu nhúc nhích. Thế là cô nổi cáu, giơ thẳng cẳng cho anh ta một cú ngay giữa hai chân!
Khương Lan Thính ăn đau, gương mặt tối sầm lại: “Em thật tàn nhẫn, nhà họ Khương phải đoạn tử tuyệt tôn là do em đó!”, nói rồi liền nhanh chóng đứng dậy.
Hai cơ thể không tránh được lại cọ xát, từng chút từng chút đều mang lại những cảm giác khó tả.
Sau đó, Khương Lan Thính bỏ đi nấu cơm. Nơi này vô cùng hoang vu, có tiền cũng không thể mua được gì, ngoài gạo ra thì trong bếp còn có một cái tủ lạnh nhỏ chứa một ít thịt trứng và rau củ linh tinh, tống lượng nhiều nhất chỉ có thể kéo dài một tuần, để hai người ăn trong một tháng là
điều không tưởng.
Chẳng phải nói đến đây quay chương trình thực tế sao? Chẳng phải nói nơi nơi đều là máy quay sao? Sao giờ tìm banh mắt cũng không có lấy một cái?
Nói cách khác, hai người bọn họ phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy này hết nửa tháng mới được về.
Khương Lan Thính ước lượng một ít nguyên liệu rồi bắt đầu nhóm lửa thối cơm nhưng cậu ấm được người hầu hạ từ nhỏ đến lớn đã từng làm những việc này bao giờ. Kết quả là lửa thì đã có nhưng cơm thì sống còn đồ ăn thì như chè.
Anh ta gọi Hoắc Kiều ra ăn cơm. Hai người ngồi đối diện tại chiếc bàn gỗ. Mở bát ra, Hoắc Kiều nhìn đống hỗn độn đó hồi lâu… Nói với Khương Lan Thính: “Anh đã lãng phí hết lương thực cho hai ngày của chúng ta, số còn lại cùng lắm chỉ dùng được trong năm ngày nữa thôi. Khương Lan Thính, anh tự ăn hết đổng này đi, tôi đi nấu cái khác, anh đừng hòng động đũa vào!”
“Tệ đến mức vậy sao?”
Khương Lan Thính gắp thử một đũa, vừa bỏ vào mồm liền phun ra, vẻ mặt câm nín không nói nên lời.
Hoắc Kiều không muốn phải tự nấu cơm nhưng đến nước này rồi không thế nào trông cậy vào cậu ấm đó được nữa.
Cười chết mất, ngẫm lại anh ta quyết định chọn Tống Thanh Thanh chẳng khác nào tìm một bảo mầu về hầu hạ cơm nước cho anh ta, quả là một cặp đôi hoàn hảo!
Hoắc Kiều vo gạo rồi lấy một vài lát thịt xông khói cùng một ít cải thìa. Bước tiếp theo là nhóm lửa nhưng cô lại không có bật lửa, cô kêu Khương Lan Thính đưa bật lửa nhưng anh ta nhất quyết không cho, đòi phải cho anh ta ăn cơm chung.
Hoắc Kiều cười khẩy: “Ai nấu thì người đó ăn!”
Khương Lan Thính nghênh mặt khoanh tay: “Vậy thì cùng nhau nhịn đói đi!”
Hoắc Kiều thầm mắng anh ta nhỏ nhen nhưng cuối cùng đành phải miễn cưỡng thỏa hiệp. Cô vo thêm một chén gạo nữa nhưng lại không nỡ lấy thêm thức ăn, Khương Lan Thính thấy vậy thì nói: “ít vậy sao hai người ăn đủ?”
Hoắc Kiều không nghe, nói lại: “Lỡ đâu bên đoàn ê-kíp không tiếp tế lương thực thì đến lúc đó cháo cũng không có mà ăn, tiết kiệm một chút đi.”
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng và mềm mại, không hiểu sao Khương Lan Thính lại rung động. Anh ta không biết cảm giác đó là gì, mãi đến sau này mới nhận ra… Đó là vẻ đẹp đằm thắm của một người phụ nữ, thứ mà anh ta không thể
tìm thấy được ở Tống Thanh Thanh.
Hoắc Kiều bảo anh ta đi thối lửa, Khương Lan Thính ngoan ngoãn làm theo.
Điều khiến anh ta bất ngờ là Hoắc Kiều có thế nấu ra được một bữa cơm ngon miệng đến lạ. Cơm nấu bằng bếp lò tỏa ra hương thơm phức, phằn cháy sém dưới đáy nồi có thế để nguội chút nữa ăn vặt nhai đỡ buồn miệng, món cải thìa xào thịt xông khói thì xanh mướt và vô cùng vừa miệng. Khương Lan Thính một hơi chén sạch.
Thanh niên trai tráng cao một mét tám sáu lại còn đói bụng cả nửa ngày trời, một bát cơm với tí rau hiển nhiên là không đủ cho anh ta, thế là Hoắc Kiều lặng lẽ chia cho anh ta nửa bát.
Khương Lan Thính thấy vậy, nói: “Em ăn bấy nhiêu sao đủ?”
Hoắc Kiều cúi đầu thong thả tiếp tục ăn cơm, nói không rõ: “Cơm nước xong xuôi tôi đi nằm, anh lo mà ăn rồi dọn dẹp các thứ đi, rửa bát rồi quét dọn, với cả phải mang chăn nệm đi phơi nắng nữa, mùi mốc chịu không nổi!”
Khương Lan Thính cười thầm: Quả nhiên tính tình vẫn tiếu thư như vậy.
Anh ta tiếp tục ăn một lúc rồi hỏi: “Chỉ có một chiếc giường thì buổi tối làm sao ngủ được?”
Hoắc Kiều không chút nghĩ ngợi liền đáp:
“Tôi cho anh một cái chăn, anh ra ngủ trên cái ghế đó đi, nếu không đồng ý thì ngày mai tách ra ăn riêng!”
Khương Lan Thính tức cười, cô ấy dám dùng mấy bát cơm này uy hiếp anh ta!
Nhưng rồi cũng phải chấp nhận.
Chiều hôm đó, Hoắc Kiều đem ghế ra ngoài phơi nắng. Khương Lan Thính quét dọn phòng ốc thuận tiện dọn luôn cả phòng tắm, nhờ vậy mà anh ta phát hiện… Phòng tắm ở đây không có nước nóng.
Đàn ông như anh ta không quan trọng nhưng Hoắc Kiều nhất định sẽ không chịu nối, cơ thể cô ấy vô cùng nhạy cảm.
Kiếm được cớ để trêu chọc cô, tâm trạng Khương Lan Thính bỗng chốc vui vẻ hơn hẳn.
Dọn dẹp xong xuôi, anh ta tắm rửa một phen rồi quấn khăn tắm nghênh ngang bước ra.
Hoắc Kiều đang sắp xếp lại hành lý, bị sốc…
Cô vờ như không thấy gì và tiếp tục công việc, nói mát: “Trong phòng còn có người khác, cậu Khương làm ơn hãy tự trọng mặc quần áo cho đàng hoàng đi!”
Khương Lan Thính rút một điếu thuốc đặt lên miệng, trêu: “Không dám nhìn hả? Sợ không bình tâm được sao?”
Hoắc Kiều lười để ý tới anh ta tiếp tục thu dọn hành lý, cô mang theo rất nhiều áo váy xinh đẹp… Và cả đồ ngủ gợi cảm nữa.
Khương Lan Thính thâm nghĩ nếu không phải là anh ta vậy chẳng phải cô ấy sẽ mặc những bộ quần áo này cho người đàn ông khác xem hay sao?
Chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến cho anh ta bực bội trong lòng.Anh ta tiến đến sờ vào những bộ quần áo mềm mại ấy: “Đi ghi hình mà ăn mặc như vậy không sợ mấy thằng đàn ông đó hứng tình à, hay là không nhịn được nữa nên muốn đi câu gã nào?”
Hoắc Kiều hậm hực đáp: “Đúng rồi đó, anh nói không hề sai một chữ nào! Tôi đến đế tìm trai đấy thì sao! Nhưng anh yên tâm, tôi không phải bò, không thích nhai lại!”
Cô cầm lấy một bộ đồ ngủ bình thường, đẩy anh ta sang một bên: “Tránh ra đi, tôi muốn đi tắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK