Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa gió đan xen.

Diệp Bạch lấy tốc độ nhanh nhất đưa Lục U và chú Lý đến bệnh viện gần nhất. Xe vừa dừng lại, bác sĩ và y tá đã đội mưa đẩy xe đẩy tới.

Trong tình cảnh hỗn loạn, Lục U đã được đưa đến phòng cấp cứu.

Đầu óc cô vẫn tỉnh táo.

Rất đau, rất đau...

Nhưng cô vẫn không khóc ra tiếng, chỉ cắn chặt môi, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn không còn chút máu. Cô nằm trên chiếc giường phẫu thuật nhỏ, không thèm nhìn Diệp Bạch.

Diệp Bạch tan nát cõi lòng.

So với việc mất đi đứa bé thì anh càng đau lòng cho Lục U hơn, anh nắm chặt lấy tay cô, giọng khàn đặc: "Đau thì khóc đi! Lục U..."

Anh muốn an ủi cô rằng họ sẽ lại có con thôi.

Nhưng lời nói đã đến khóe miệng, đôi môi anh lại run run không nói ra được, đây là cốt nhục của anh!

Lục U đau đến mơ hồ.

Cô nhìn khuôn mặt Diệp Bạch, không phân biệt được thực tế hay hư ảo, cô thậm chí còn không nhớ rõ bây giờ là sáng sớm hay ban đêm, cô chỉ nhớ đến Diệp Bạch và quá khứ của họ... Lúc đau đến cực điểm, bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Bạch, giọng nói khàn khàn: "Diệp Bạch."

Khóe mắt Diệp Bạch toàn là nước mắt.

Bác sĩ đuổi người: "Người nhà đi ra ngoài trước đi! Chúng tôi phải tiến hành cấp cứu!"

Diệp Bạch muốn ở lại.

Anh muốn ở bên cạnh cô, anh sợ Lục U sẽ sợ, anh không muốn bỏ lại cô lần nữa, nhưng phòng phẫu thuật không được phép có sự tồn tại của anh, trên người anh đều là bùn đất và nước dơ, vừa không có đề kháng lại không hợp vệ sinh.

Diệp Bạch đi ra ngoài, trải qua khoảng thời gian chờ đợi rất lâu.

Lục Thước là người đầu tiên chạy tới.

Lúc đó anh đang ở khách sạn, sau khi Lục U rời đi không bao lâu thì bão tới, bên ngoài căn bản không thể nào lái xe được... Lục Thước không yên tâm Lục U nên đã gọi về biệt thự nhà họ Lục.

Biệt thự nhà họ Lục nói cô cả vẫn chưa về.

Lục Thước nhìn thời tiết, quả thật không yên tâm em gái mình, anh nhất quyết bảo mẹ và vợ ở lại khách sạn, một mình lái xe về... Bão rất lớn, xe chạy vô cùng khó khăn.

Trên đường đi, anh thậm chí còn có suy nghĩ đến chuyện viết di chúc.

Sau đó, anh nhìn thấy xe của nhà họ Lục trên đường riêng của biệt thự, trong xe không có ai, nhưng nhìn dấu vết để lại... Trong nháy mắt đó, máu huyết toàn thân Lục Thước gần như đông cứng lại.

Anh là một người rất tỉnh táo, dưới tình huống này, anh đã gọi điện thoại cho Diệp Bạch đầu tiên.

May mắn là Lục U ở trên xe của Diệp Bạch.

Nhưng tình huống lại không tốt!

Lục Thước chạy tới bệnh viện, chỉ thấy Diệp Bạch đang đứng trước phòng phẫu thuật, nóng nảy đi tới đi lui... Lục Thước hiểu được tâm trạng của anh ta, hơn nữa trong giờ phút này, dù có ân oán gì cũng phải để qua một bên, đứa bé trong bụng Lục U là quan trọng nhất.

Anh đi tới, vỗ vai Diệp Bạch một cái: "Cảm ơn nhiều."

Diệp Bạch cởi giày, đổ nước bên trong ra.

"Lục U là vợ tôi, cô ấy đang mang thai con của tôi."

Lục Thước muốn nói lại thôi, cuối cùng anh cũng không lên tiếng.

Thời gian dài đằng đẵng, từng giây từng phút đều là cực hình, Lục Thước định lấy thuốc ra hút nhưng móc bao thuốc ra nhìn một cái mới phát hiện mấy điếu thuốc đều bị thấm nước, bị hư hết rồi·.

Lục Thước vứt bao thuốc đi rồi quay lại ngồi với Diệp Bạch,

Lát sau anh lại nghiêng người: "Có muốn thay quần áo hay không?"

Diệp Bạch run run.

Bây giờ anh ta làm gì có tâm trạng để thay quần áo...

Đêm khuya, cơn bão bên ngoài đã dừng lại, mưa cũng hơi tạnh.

Hoắc Minh Châu và Lục Huân cũng từ khách sạn chạy tới, Hoắc Minh Châu tự trách, nếu bà ở bên cạnh Lục U thì cô đã không ra nông nỗi này... Lục Thước nắm lấy tay mẹ mình, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, có mẹ cũng chẳng thay đổi được gì đâu, có lẽ chỉ thêm một người bị thương thôi."

Tuy là nói như vậy nhưng tâm lý của người mẹ vẫn thấy khó chịu.

Lục Huân ngoan ngoãn dựa vào người bà.

Mười giờ tối, bên phía lão Lý tài xế lại truyền tới tin tốt, sau khi được cấp cứu, chân của lão Lý đã giữ lại được, vợ của lão Lý chạy tới cảm ơn Diệp Bạch, bà ấy nói không ngừng: "Cảm ơn ngài Diệp nhiều lắm, lão Lý nhà tôi nếu không gặp được quý nhân như ngài thì hôm nay cái chân đã để lại trên đường rồi!"

Bà ấy hơi dừng lại rồi nhỏ giọng an ủi: "Đứa bé sẽ không có chuyện gì đâu! Cô cả là người tốt mà."

Từ đầu tới cuối, Diệp Bạch không nói gì.

Lục Thước cũng vậy.

Bọn họ đều là người làm ăn, rất biết cách nói chuyện, cũng rất giỏi ứng xử với người khác, nhưng lúc này lại chẳng thể nói được một câu nào hay ho, chỉ biết lo lắng cho Lục U.

May mắn thay, cửa phòng phẫu thuật hé mở, bác sĩ tháo khẩu trang bước ra ngoài.

Bà ấy tìm Diệp Bạch, nhẹ giọng nói: "Thai nhi rất kiên cường! Tạm thời giữ lại được rồi! Nhưng sau đó vẫn cần phải quan sát lại, phụ nữ mang thai ít nhất phải nằm viện một tháng để dưỡng lại."

Để phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn, bà ấy vẫn phải rào trước.

Diệp Bạch ngẩn ra, không có chút phản ứng.

Hoắc Minh Châu và Lục Huân cũng vậy, sau khi sửng sốt thì bật khóc thút thít: Tốt rồi, tốt rồi, đứa bé vẫn còn!

Bà Lý nhân cơ hội nói vài câu chúc mừng.

Bà ấy lặng lẽ lau nước mắt.

Lão Lý đã nói với bà ấy, trong lúc mấu chốt, là cô cả đã đội mưa ra ngoài tìm người cho ông ấy, cái mạng của ông ấy sau này sẽ là của nhà họ Lục, bảo bà Lý không cần phải để ý đến mình, mau tới đây giúp một tay.

Bà Lý phục hồi tâm trạng, lập tức nói: "Trải qua một đêm sóng to gió lớn mọi người đều vừa mệt vừa đói rồi! Tôi sẽ tìm một nhà bếp trong bệnh viện, luộc vài quả trứng cho mọi người bổ sung thể lực... Bất kể thế nào thì lúc này cô cả nhất định cũng cần có dinh dưỡng."

Diệp Bạch tỉnh hồn lại, anh ta nhỏ giọng nói cảm ơn,

Nói xong, anh ta quay lưng lại không nói tiếng nào nữa.

Lục Thước vỗ vỗ lưng anh ta: "Đi xem Lục U một chút đi!"

Một giờ sáng, phòng bệnh VIP.

Bà Lý đem trứng luộc tới, trứng đã hơi nguội mà Lục U vẫn chưa tỉnh.

Diệp Bạch tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch canh giữ bên mép giường, khi bình tĩnh lại, anh ta mới phát hiện trên mu bàn tay mình chất đầy vết thương lớn nhỏ, có vài nơi còn sâu thấy thịt.

Nhưng anh ta không thèm để ý.

Cứ nhìn chằm chằm vào Lục U bên kia...

Lục Thước không nhìn nổi nữa, anh nói với mẹ và vợ mình: "Con đưa hai người về nhà trước!"

Hoắc Minh Châu không chịu đi, bà vốn cảm thấy có lỗi nên càng muốn ở lại đây với bọn họ.

Lục Thước suy nghĩ một chút.

Anh nói với giọng cứng rắn: "Để Diệp Bạch ở lại một đêm đi!"

Hoắc Minh Châu muốn nói lại thôi.

Lục Huân lại hoàn toàn nghe lời chồng mình, dù sao thì chồng nói gì cũng đúng, cho dù không đúng thì cô cũng cảm thấy đúng!

Cuối cùng Lục Thước cũng chở mẹ và vợ về.

Trên đường về, anh vừa lái xe vừa hờ hững nói: "Sau tối hôm nay, con nghĩ quan hệ của họ sẽ có chút thay đổi, có ở bên nhau nữa hay không cứ để cho Lục U quyết định đi! Cho dù nói thế nào thì Diệp Bạch cũng là người đàn ông có thể xả thân vì Lục U, điều này hữu dụng hơn nhiều so với những thứ lời ngon tiếng ngọt kia! Đương nhiên là tội của anh ta vẫn không thể tha thứ được."

Anh nghĩ, Lục U cũng hiểu rõ trong lòng.

Hoắc Minh Châu nghe xong rất khó chịu, Lục Huân nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, dịu dàng nói: "Mẹ, Lục U không còn là con nít nữa! Em ấy rất giỏi, sẽ biết đưa ra lựa chọn tốt nhất."

Lục Thước nhìn vợ mình qua gương chiếu hậu một cái.

Anh bật cười: "Đúng đó, giống như Tiểu Huân trước đây vậy."

Nhờ nụ cười này, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hoắc Minh Châu cũng cười.

Chỉ có Lục Huân là đỏ bừng mặt, cô cúi đầu, một lát sau mới ngoan cố phản bác lại chồng mình: "Trước đây vốn dĩ không phải là em lựa chọn! Rõ ràng là anh đã dụ dỗ em, sau đó còn đi coi mắt!"

Giọng nói của Lục Thước bỗng trở nên dịu dàng.

Anh nhỏ giọng nói: "Bà Lục nhỏ, em có thể tha thứ cho anh không?"

Mẹ chồng vẫn còn ở trên xe mà anh lại như vậy, làm cho Lục Huân càng thêm đỏ mặt...

...

Lục Thước đưa người về rồi không quay lại bệnh viện nữa.

Nhưng anh cũng không ngủ mà nói chuyện với mẹ một hồi, sau đó lại về phòng nói với vợ mấy câu, sau khi Lục Huân ngủ... Anh nhớ tới Lục U, không cách nào ngủ được, thế là dứt khoát ra ban công hút thuốc.

Vừa hút vừa chăm chú nhìn vợ mình đang ngủ say trên giường.

Trái tim cảm thấy mềm mại.

Ông trời quả thật đã rất ưu ái cho anh!

Lục Huân ngủ không sâu, có lẽ là vì bị chồng nhìn như vậy nên một lúc sau cô đã thức dậy, tìm kiếm một hồi thì nhìn thấy chồng mình ở ngoài ban công, cô mặc áo ngủ nhào vào lòng anh.

Lục Thước ôm lấy cô, đầu tựa vào ngực cô.

Hỏi nhỏ: "Sao không ngủ đi?"

Lục Huân không trả lời, cô chỉ nghĩ đến việc vùi vào lòng anh, cuộc đời này cô không có nhiều chí hướng lớn, làm vợ của Lục Huân chính là tâm nguyện lớn nhất của cô, đúng là không có tiền đồ, nhưng Lục Thước lại rất thích.

Hồi lâu sau, cô nhẹ giọng hỏi: "Lục U và Lão Bạch sẽ ở bên nhau chứ?"

Giọng Lục Thước còn dịu dàng hơn cả bóng đêm.

Anh nói: "Anh không biết! Em thì sao hả Tiểu Huân, em có hi vọng họ ở bên nhau không?"

Lục Huân sợ anh giận, không dám nói.

Lục Thước cúi đầu hôn lên môi cô, hôn một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Anh không giận đâu."

Lúc này Lục Huân mới nói nhỏ: "Nếu Lão Bạch không làm tổn thương trái tim của em ấy nữa thì em hy vọng Lục U có thể ở bên cạnh anh ta, Lục Thước, em không yên tâm người khác!"

Lục Thước không nói gì, anh ôm lấy vợ, cùng trải qua một đêm dịu dàng.

Khi Lục U tỉnh lại thì đã ba giờ sáng, sau khi lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô là giơ tay sờ bụng mình, nơi đó vẫn nhô lên rõ ràng.

Đứa bé vẫn còn.

Lục U lập tức rơi nước mắt, cô muốn kìm lại, nhưng không kìm được nước mắt.

Cái mũi nhỏ cũng hồng theo.

Diệp Bạch không ngủ, thấy cô tỉnh lại, anh lập tức bước tới, nhỏ giọng hỏi: "Đau không? Bác sĩ nói giữ được con rồi, nhưng phải nằm viện một tháng."

Lục U vẫn đang rơi nước mắt, từng giọt to chừng hạt đậu rơi vào gối nằm trắng như tuyết.

Diệp Bạch đau lòng hôn lên nước mắt của cô.

Anh biết cô đang suy nghĩ gì, băn khoăn điều gì, anh chủ động nói: "Không tha thứ cho anh cũng không sao! Anh có thể tiếp tục bù đắp, tiếp tục cầu xin em tha thứ, Lục U, anh có thể làm bất cứ điều gì... Đừng khóc, đừng khóc!"

Nhưng nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn!

Dáng vẻ yếu ớt làm người khác rất đau lòng.

Diệp Bạch biết mình thừa nước đục thả câu, nhưng anh vẫn không nhịn được dịu dàng hôn cô, ngậm lấy cánh môi của cô, dịu dàng quấn quýt, nụ hôn không mang theo dục vọng nhưng lại vô cùng động lòng người.

Lục U hơi sửng sốt, chốc lát sau, cô chủ động hé môi.

Cho anh tiến vào.

Diệp Bạch hôn sâu hơn, anh thay đổi góc độ, dịu dàng hôn cô.

Có lẽ trong đêm tối chấn động lòng người này, bọn họ đều cần đối phương tới xoa dịu những rung động trong lòng... để có được chút an ủi.

Nụ hôn vừa kết thúc, anh vẫn chống người bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Vợ của lão Lý có luộc trứng, để anh hâm lại, em ăn hai quả bổ sung sức lực nhé."

Lục U nhẹ nhàng gật đầu.

Diệp Bạch nhìn cô chăm chú mấy giây rồi mới đi, Lục U nhìn bóng lưng anh... tâm trạng rất phức tạp.

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK