Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người quyết định xong thì bắt tay vào chuẩn bị.

Buổi tối, Chương Bách Ngôn đưa Tiểu Tần Phấn đến trường và làm thủ tục.

Lúc trở lại thì đã đến giờ ăn tối.

Đến cửa thì gặp thím giúp việc.

Tiểu Tần Phấn không biết những chuyện này của người lớn, còn rất lễ phép chào một tiếng. Chương Bách Ngôn không nói gì, nhưng trên mặt thím giúp việc lại có biểu cảm kỳ lạ, giống như đang bị táo bón vậy.

Khi mở cửa bước vào, Tần Dụ đang thu dọn đồ đạc.

Chương Bách Ngôn nói nhỏ: "Để anh làm cho!"

Anh đỡ cô nghỉ ngơi trên ghế sô pha, tự mình thu dọn đồ đạc. Từ nhỏ anh đã lớn lên trong gian khổ, chuyện gì cũng làm nhanh và tốt hơn Tần Dụ.

Tần Dụ hỏi: “Tiền thuê nhà ở đây có được hoàn lại không?”

Chương Bách Ngôn cười: "Cũng không phải là không trở lại, hoàn tiền thuê gì chứ? Nửa năm, năm sau khi xuân về hoa nở thì chúng ta sẽ trở lại! Cùng lắm thì chúng ta ở đây nhiều nhất nửa năm là có thể mua được nhà của chính mình... Tần Dụ, em muốn ở nhà kiểu gì?”

Anh bảo cô nói, cô thật sự nói.

Cô nói: “Vẫn muốn ở biệt thự một phòng, hoặc là nhà phố nhỏ diện tích hai trăm mét vuông cũng được. Tốt nhất là có một khoảng sân nhỏ. Em muốn mua một con chó nhỏ cho Tiểu Tần Phấn, con chúng ta ra đời cũng sẽ có chỗ chơi."

Chương Bách Ngôn đồng ý, nhưng anh nói rất thực tế: "Tài chính hai năm qua có thể hơi eo hẹp, có thể cần em ứng trước một phần. Chờ anh thu hồi được tài chính thì sẽ trả lại cho em gấp đôi!"

Tần Dụ không nói gì.

Chương Bách Ngôn nhìn cô mỉm cười: "Sao? Em không chịu à! Nếu em không muốn thì chúng ta phải đợi một chút, hoặc là mua một căn hộ ở trước, rồi đổi sau!"

Tần Dụ cũng cười: "Chịu chứ!"

Làm sao có thể không chịu được!

Anh có trực tiếp nói chuyện với cô thế này chứng tỏ bọn họ tuy hai mà một… Không thể nào tốt hơn được!

Tiểu Tần Phấn cũng rất vui vẻ.

Cậu tự mình thu dọn cặp sách nhỏ và va li nhỏ, quần áo, tất, đồ lót được gấp gọn gàng bên trong, chỉ để lại một chiếc gối nhỏ của mình.

Bởi cậu coi nơi đây như nhà của mình.

Để lại chiếc gối yêu thích, đợi cậu về nhà...

Ban ngày bận quá nên bữa tối chỉ ăn một bữa cho xong, song Tiểu Tần Phấn vẫn ăn rất ngon lành.

Món canh Tần Dụ uống là do Chương Bách Ngôn nấu riêng cho cô.

Rau và nấm, rất kích thích ăn uống.

Lúc cô đang uống canh, Chương Bách Ngôn ngồi trên ghế sô pha, dùng laptop xử lý chuyện công trình. Tiểu Tần Phấn quỳ gối một bên, mở to mắt nhìn... Chương Bách Ngôn ấn cái đầu nhỏ của cậu: "Mới bao lớn đâu mà lại xem cái này!"

Tiểu Tần Phấn nói muốn học.

Chương Bách Ngôn định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa.

Chương Bách Ngôn đi tới mở cửa.

Ngoài dự liệu, đứng bên ngoài là thím giúp việc, trong tay thím giúp việc cầm một quả dưa Hami, vẻ mặt bà ta trông có vẻ không dễ nhìn cho lắm: “Ngài Chương ở nhà à!”

Chương Bách Ngôn chặn cửa, không cho bà ta vào.

Anh bình tĩnh nói: “Có chuyện gì?”

Thím giúp việc lau vạt áo, để lộ nét mặt già nua, nói: "Tôi có thể vào nói chuyện được không? Tôi có chuyện muốn bàn bạc với bà Chương."

Chương Bách Ngôn đoán được, để bà ta đi vào.

Thím giúp việc bước vào, muốn đi bổ dưa, còn nói Tiểu Tần Phấn thích ăn cái này nhất.

Tuy Tiểu Tần Phấn còn nhỏ, nhưng cũng biết thím giúp việc không chịu ở lại đây mà ở nhà người khác, cậu vẫn giữ im lặng, ỷ lại nhìn Chương Bách Ngôn muốn anh ra mặt.

Chương Bách Ngôn ôm gáy cậu, nói với thím giúp việc: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi! Chúng tôi vừa ăn xong, không thể ăn thêm nữa."

Tần Dụ còn đang uống canh, không để ý tới thím giúp việc.

Thím giúp việc nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Món canh này nấu rất được, chắc là tài nấu nướng của ngài Chương nhỉ!... Haiz, là như thế này! Ở quê tôi đã xảy ra chút chuyện, tôi cần một trăm ngàn để cứu cấp. Bây giờ tôi mượn ông chủ nhưng người ta không sẵn lòng lắm. Tôi nghĩ mình vẫn còn mấy phần giao tình với ngài Chương và bà Chương, đêm đó cũng là tôi đưa Tiểu Tần Phấn đi bệnh viện, không phải sao? Tôi nghĩ ngài Chương và bà Chương sẽ không luyến tiếc chút tiền ấy đâu.”

Tần Dụ xem thế là đủ rồi.

Không đợi Chương Bách Ngôn bày tỏ thái độ thì cô đã nói trước: “Thím nói thế thì không phải rồi! Đúng là đêm đó thím đã đưa Tiểu Tần Phấn đến bệnh viện, nhưng khi đó thím là người giúp việc trong nhà của chúng tôi. Đó không phải là nghĩa vụ của thím hay sao? Hơn nữa khi thím rời đi, tôi còn đưa cho thím một ngàn nữa coi như cảm ơn, tôi nghĩ số tiền này đã đủ. Bây giờ thím đã chẳng còn liên quan gì đến chúng tôi, lại đột nhiên hỏi vay một trăm ngàn, còn dùng chuyện đó để áp đặt đạo đức, không khỏi đi quá xa!”

Sắc mặt thím giúp việc rất khó coi.

Bà ta không vay được tiền nên không có lựa chọn nào khác, cũng do bà ta cảm thấy bà Chương rất dễ bắt nạt.

Không ngờ lại bị người ta sỉ nhục.

Tức thì bà ta cảm thấy không vui, muốn nói nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Bà ta nhìn thấy hành lý thì ngạc nhiên: "Bà Chương, cô sắp chuyển nhà à? Các người không sống ở đây nữa sao?"

Tần Dụ suy nghĩ một chút rồi trả lời bà ta: "Ừ! Ngày mai chúng tôi sẽ chuyển đi!"

“Trả nhà?”

"Ừ, trả nhà!"

Thím giúp việc ngượng ngùng rời đi, lúc rời đi còn không quên quay đầu lại nhìn bọn họ với ánh mắt trầm tư.

Đợi bà ta rời đi, Chương Bách Ngôn nhẹ giọng nói với Tiểu Tần Phấn: "Mang theo chiếc gối nhỏ này theo đi! Đêm nay chúng ta sẽ đi, sau này không quay về nữa!"

Tiểu Tần Phấn không hiểu.

Tần Dụ khẽ sờ đầu cậu: “Có thím giúp việc kia ở đây sẽ có nguy hiểm tiềm ẩn.”

Tiểu Tần Phấn nửa hiểu nửa không, song cậu lại rất nghe lời, lập tức lấy đồ.

Chương Bách Ngôn vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc và tài liệu quan trọng của Tần Dụ, rồi dẫn vợ và Tiểu Tần Phấn rời đi trong đêm... Khi họ rời đi còn gọi cho chủ nhà và tài sản, đặc biệt là tài sản, bảo bọn họ chú ý hơn chút.

Nói xong anh cúp máy.

Anh quay đầu nhìn Tần Dụ, nhẹ giọng nói: "Khiến em cực khổ rồi!"

Tần Dụ cũng không để ý: “Dù sao chúng ta cũng phải rời đi, đi sớm hay muộn cũng vậy. Cũng không thể ở lại để cho bà ta tống tiền chứ! Đoán chừng ban đêm bà ta sẽ làm ra chút chuyện gì đó, bắt chúng ta phải cho bà ta vay tiền. Loại đàn bà vô tri thế này thật sự không thể đụng vào!"

Ánh mắt của Chương Bách Ngôn rất phức tạp.

Một lúc sau, anh nói: “Chờ từ thành phố C về, anh nhất định sẽ mua một viện nhỏ.”

Anh sợ Tiểu Tần Phấn đau lòng, nhưng cậu nhóc ở bên cạnh Tần Dụ, chỉ cần không bị bỏ lại một mình thì thực ra ở đâu cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Ăn kém một chút, mặc kém một tí thực ra cũng chẳng sao.

Nhưng làm sao Chương Bách Ngôn nỡ để bọn họ chịu khổ.

Lái xe suốt đêm đến thành phố C. Rạng sáng, xe dừng trước một căn biệt thự nhỏ.

Là anh đã cho người thuê trong đêm.

Tiền thuê nhà nửa năm là một trăm năm mươi ngàn, một khoản chi không nhỏ, nhưng anh không muốn khiến Tần Dụ và Tiểu Tần Phấn gặp lại loại người đó nên thà sống ở một nơi tốt hơn. Anh và trợ lý cũng sống ở đây nên tạm thời không cần người giúp việc. Chờ Tần Dụ sinh xong thì sẽ đến Trung tâm ở cữ.

Tần Dụ nói anh mắc hội chứng dì giúp việc P rồi.

Trong vòng hai ngày, có tin tức truyền đến từ thành phố B, thím giúp việc bị bắt vì phóng hỏa... Có thể bị kết án từ tám đến mười năm.

Sau khi Chương Bách Ngôn biết được tin này, anh về nhà nhẹ nhàng ôm lấy Tần Dụ.

Anh nghĩ anh có một người vợ tốt.

Tần Dụ có xuất thân tốt, được nuôi dưỡng trong sự chiều chuộng, song cô đủ khôn ngoan để biết rõ ai có thể dùng, ai không thể dùng. Cô sẽ bảo vệ chính mình và Tiểu Tần Phấn...

Tần Dụ nhẹ giọng hỏi anh: "Sao vậy?"

Chương Bách Ngôn lắc đầu, sau đó cười nói: "Thanh toán xong rồi! Chúng ta đi xem biệt thự nhé?"

Tần Dụ ngạc nhiên.

Chương Bách Ngôn nắm tay cô, anh nói thành phố C có triển vọng phát triển tốt, anh muốn phát triển ở thành phố C mấy năm nay... Đến khi tích lũy được một lượng tài sản nhất định thì sẽ cân nhắc liệu có muốn quay về thành phố B hay không.

Tần Dụ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Thật ra có anh cùng đám nhỏ, ở đâu cũng là nhà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK