Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dụ ôm cổ anh: “Thực ra sống như bây giờ cũng rất tốt!”

Chương Bách Ngôn đối xử với cô rất tốt, Tần Dụ cảm thấy hạnh phúc.

Có thể, quá khứ tồi tệ, tương lai cũng không biết, nhưng hiện tại anh đối xử với cô tốt vô cùng... Sáng sớm, Chương Bách Ngôn dậy rất sớm, Tần Dụ dậy ăn sáng với anh.

Anh nấu cháo, trông rất thơm ngon.

Tần Dụ cảm thấy ngon cực kỳ.

Khi Chương Bách Ngôn ăn xong, anh ngước lên nhìn cô đang rũ mi mắt xuống, đắn đo một hồi rồi lên tiếng: “Sắp tới có thể anh sẽ rất bận, Tần Dụ, anh tìm một người giúp việc đến đây nhé!”

Người giúp việc?

Phản ứng đầu tiên của Tần Dụ là phải tốn tiền, thứ hai là căn nhà quá nhỏ, sau này căn phòng nhỏ kia sẽ để lại cho đứa bé ở... Vì thế cô không đồng ý: “Em có thể tự mình làm việc nhà, đến ngày sinh rồi hẵng tính sau.”

Chương Bách Ngôn không nhắc lại nữa.

Lúc gần đi, anh lại sờ bụng vợ, còn kề sát ở đó nghe một lát.

Tần Dụ mỉm cười dịu dàng, cô nhẹ nhàng vuốt ve gáy chồng, mái tóc đen ở chỗ đó được cắt tỉa chỉnh tề, sờ lên hơi gai tay...

Cách váy, Chương Bách Ngôn hôn lên bụng cô một cái.

Tần Dụ hơi xấu hổ, gương mặt ửng đỏ, quyến rũ lạ thường, cô khẽ ho một tiếng, nói một cách mất tự nhiên: “Không phải anh phải đi sao?”

Chương Bách Ngôn mỉm cười đứng dậy, thay giày đi ra ngoài.

Lúc đi, lại tới hôn cô một cái.

Tần Dụ có thể cảm nhận được tâm trạng anh khá tốt, cô không khỏi nghĩ, là bởi vì cô và đứa nhỏ sao? Cô tiễn anh ra cửa, lại gọi anh lại, cô mỉm cười với anh: “Thật ra đặt tên là Chương Vũ cũng rất tốt.”

Đôi mắt đen của Chương Bách Ngôn nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu mới cười: “Ngốc nghếch!”

Nhưng anh không biết, khi cánh cửa khép lại.

Tần Dụ lại vì cái tên này mà vui vẻ rất lâu, Chương Vũ, Chương Dụ... Có tên của cô ở bên trong! Cô vui vẻ một hồi rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Phòng tuy nhỏ, nhưng bình thường vẫn Tần Dụ dọn dẹp sạch sẽ nơi này.

Hai bình hoa nhỏ cũng cắm hai cành hoa hồng.

Lúc Tần Dụ ngồi trên sô pha nhỏ đọc sách, vừa ngước mắt đã có thể nhìn thấy đóa hồng tươi mới, đẹp đẽ... Tâm trạng cô trở nên tốt hơn.

Sắp mười giờ, Tần Dụ buông kim đan len trong tay xuống, muốn nghỉ ngơi một lát.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cô hơi bất ngờ, bởi vì chuyện cô và Chương Bách Ngôn chuyển đến đây, cũng không ai biết... Là Chương Bách Ngôn trở về lấy đồ ư?

Trước khi Tần Dụ mở cửa thì cô nhìn vào trong mắt mèo.

Thật bất ngờ, bên ngoài lại là mẹ của cô, nhìn tinh thần của bà ấy rất bất ổn, dáng vẻ hồn bay phách lạc. Cho dù lần trước xảy ra chuyện không vui, nhưng Tần Dụ không thể không cho bà ấy vào, cô vội vàng mở cửa do dự nói: “Mẹ, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Trên người mẹ Tần toàn là nước, vừa rét vừa lạnh.

Lúc này, Tần Dụ mới biết đêm qua trời đổ mưa, cô vùi mình trong lòng Chương Bách Ngôn ngủ yên, vậy mà lại không nghe thấy... Cô không hỏi nhiều, cắm máy nước nóng vào đun nước, để mẹ mình đi tắm, cô lại tìm đại một bộ quần áo để mẹ thay.

Mẹ Tần ngồi im lặng cả buổi.

Tần Dụ hơi bối rối, cô vuốt mái tóc dài, nhẹ giọng nói: “Nơi này kém hơn trong nhà, mẹ ở tạm một chút.”

Mẹ Tần vẫn ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới nói một câu không rõ ràng: “Nơi này rất tốt.”

Bà ấy nhận ra, con gái sống khá ổn.

Cho dù nơi này thật sự rất rách nát, so ra quả thực còn kém nhà vệ sinh của nhà họ Tần, nhưng Tần Dụ trông rất vui vẻ. Mẹ Tần tắm rửa thay quần áo rồi đi ra.

Lúc này mới tỉnh táo lại một chút.

Tần Dụ hâm nóng cho bà ấy một bát canh đầu cá, hầm canh trắng như tuyết, thêm đậu hũ và mấy cây nấm, ngửi rất thơm. Mẹ Tần giương mắt: “Đây là con làm sao?”

Tần Dụ lắc đầu: “Tay nghề của con không tốt vậy đâu! Là Chương Bách Ngôn làm đấy.”

Mẹ Tần gật đầu, cúi đầu yên lặng ăn canh.

Mùi vị đương nhiên kém hơn đầu bếp nổi tiếng trong nhà, nhưng mùi vị gia đình này cũng rất ngon, mẹ Tần uống gần nửa bát lại ngạc nhiên ngẩn người... Tần Dụ biết bà ấy gặp phải chuyện gì đó nên dịu dàng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?”

Mẹ Tần khóc.

Bà ấy chợt như không chịu nổi, ôm mặt khóc nức nở, vừa khóc vừa nói ra nỗi đau đớn trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK