Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phiên tòa thứ hai, Trương Sùng Quang cuối cùng cũng gặp Hoắc Tây.
Anh không còn hy vọng gì nữa, nhưng khi xe anh lái đến cống tòa án, bóng dáng quen thuộc bước ra từ chiếc BMW màu trắng đối diện chính là người vợ mà anh đã lâu không gặp.
Một thời gian không gặp, Hoắc Tây rõ ràng đã gầy đi.
Cô cũng nhìn thấy Trương Sùng Quang khi đóng cửa xe, nhưng khi anh muốn xuống xe nói chuyện với cô, cô bước vào cổng tòa án trước, chỉ đế lại một bóng lưng.
Trương Sùng Quang đuối theo cô: “Hoắc Tây!”
Cô đứng lại, bước chân của anh cũng từ từ chậm lại như sợ làm cô giật mình. Khi chỉ còn cách anh một bước, anh muốn nói chuyện với cô, muốn nói nhiều lắm nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Anh chỉ thì thầm với cô: “Hoắc Tây”
Hoắc Tây không quay đầu lại: “Chúng ta hãy nói chuyện ở phiên tòa!”
Trương Sùng Quang trong lòng đau xót, lúc anh định nói tiếp thì Hoắc Tây đã đi mất.
Trong suốt bốn giờ ở phiên toà, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô đã gầy đi rất nhiều… và mái tóc của cô đã trở lại màu nâu ban đầu, anh mơ hồ nhớ ra rằng anh đã nói cỏ để tóc đen là đẹp nhất, cho nên cô vẫn luôn để tóc đen.
Hiện tại cô đã nhuộm tóc lại.
Trương Sùng Quang biết điều này có ý nghĩa gì, sắc mặt không khỏi tái nhợt.
Không có phán quyết nào được đưa ra trong phiên tòa thứ hai và thấm phán cho biết sẽ định ngày đưa ra phán quyết cuối cùng. Hoắc Tây nói cô không có ý kiến gì, cô nói ngắn gọn với luật sư Vương vài câu rồi rời đi. Trương Sùng Quang đã đuổi kịp cô ở bãi đậu xe bên ngoài.
“Hoắc Tây!”
Hoắc Tây vừa mở cửa xe, quay đầu lại thì nghe thấy giọng nói của anh, sắc mặt bình tĩnh không cảm xúc, cò hỏi anh: “Những gì tôi muốn nói trong phiên tòa, luật sư đã nói rồi. Trương Sùng Quang… giữa chúng ta vẫn còn chuyện gì cần nói sao?”
“Cái này!”
Trương Sùng Quang từ trong túi móc ra quả cầu thủy tinh nhỏ, nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói: “Anh tìm thấy cái này trên bàn đầu giường, Hoắc Tây… chúng ta từng có cơ hội hàn gắn mối quan hệ, phải không?”
Dưới ánh mặt trời, tấm kính trở nên chói lóa.
Hoắc Tây nhớ ngón tay của mình bị phồng rộp khỉ cô làm món quà nhỏ này.
Trương Sùng Quang lại nói: “Lá phong ở đây là lá phong được hái ở nhà cũ, cây phong được trồng khi chúng ta còn nhỏ. Hoắc Tây, em vẩn không quên những thứ đó, anh cũng sẽ không để em quên! Đêm đó anh đã đến xem cái cây và nó đã lớn lên, rất cao và đẹp…”
Anh say sưa nói, Hoắc Táy lặng yên nghe.
Cô cười nhẹ nói: “Thứ này không có ý nghĩa gì cả! Nếu anh hiểu lầm rằng chúng ta vẫn còn cơ hội và tôi vẫn nhớ đoạn tình cảm cũ thì tôi sẽ quay lại chặt cái cây đó”.
Trương Sùng Quang sửng sốt, một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Em không hề nhớ tình cảm năm xưa của chúng ta à?”
Tinh cảm năm xưa?
Hoắc Tây chỉ cảm thấy buồn cười, hết lần này đến lần khác anh ấn cô xuống bùn, tại sao những khi đó anh không nghĩ đến tình cảm năm xưa? Khi anh và Tống Vận hôn nhau trong căn hộ đó, anh liệu có nghĩ đến tình cảm năm xưa không?
Đột nhiên, Hoắc Tây liếc mắt nhìn thấy Tống
Vận.
Cô ta đứng ở góc lối vào tòa án, trỏng rất duyên dáng.
Sắc mặt Hoắc Tây càng ngày càng lạnh lùng, cô giữ cửa xe, bình tĩnh nói: “Lẽ ra tôi không nên ở bên anh khi anh từ nước ngoài trở về”.
Nói xong cô lên xe phóng đi.
Xe đi ngang qua Trương Sùng Quang, Hoắc Tây cũng không nhìn anh, nhưthể anh chỉ là người xa lạ. Trong mắt cô từng chỉ có mình anh. Khi họ mới yêu, cô cũng từng là cô gái vui mừng trông chờ mỗi lần hẹn hò với anh… Đến bây giờ, cô không còn muốn nhìn anh nữa.
Chiếc BMW màu trắng chầm chậm phóng đi.
Trương Sùng Quang nhìn hồi lâu, Tống Vận muốn đi tới trước mặt anh, nhưng nhìn vẻ mặt của Trương Sùng Quang, cô ta lại không dám…
*
Kế từ ngày đó, dường như Hoắc Tây đã trở lại cuộc sống bình thường.
Cô không còn trốn tránh Trương Sùng Quang nữa, thỉnh thoảng họ cũng tình cờ đụng mặt qua những mối liên hệ chung.
Lúc 10 giờ tối thứ Sáu, câu lạc bộ Tùng Dã.
Trương Sùng Quang đã uống quá nhiều, anh bám vào tường bước vào lối đi của câu lạc bộ, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nhưng cúi đầu
châm lửa mấy lần mà không được.
Thư ký Tần đuổi theo khuyên nhủ: “Giám đốc Trương, bác sĩ nói anh nên bỏ thuốc lá và cai rượu đi”.
Trương Sùng Quang thản nhiên nói: “Chỉ là một gợi ý thôi! Đi tiếp khách thì sao có thế không hút thuốc và uống rượu”.
Thư ký Tân không nói gì.
Cô ấy mơ hồ nhớ tới thời điểm quan trọng khi mới thành lập công ty, giám đốc Trương có đi tiếp khách cũng hết sức tiết chế… Khi đó tình cảm của anh và luật sư Hoắc rất tốt nên anh cũng rất biết chăm sóc bản thân.
Nhưng bây giờ…
Thư ký Tân đang suy nghĩ thì nhìn thấy Hoắc Tây và giám đổc cảnh sóng vai đi tới, hình như vừa mới tham gia một bữa tiệc cùng nhau.
Là Cảnh Thuỵ đã nhờ Hoắc Tây làm giúp một việc, bây giờ việc đã xong, anh ta vừa đi vừa nói: “Cảm ơn chị rất nhiều, em thay mặt tám đời tổ tiên nhà em cảm ơn chị!”
“Được rồi, hình như tôi còn nhỏtuối hơn anh một chút!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nói, nhưng giây tiếp theo ánh mắt cô sững lại khi nhìn thấy Trương Sùng Quang đang say khướt.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhìn rất tuấn tú, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc nhưng chưa châm lửa. Chắc chắn anh đã chú ý đến cô và đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu đến mức khó có thế biết được anh đang nghĩ gì.
Nhìn nhau hồi lâu, Hoắc Táy nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”
Cảnh Thuỵ sau khi sững sờ một lát thì lập tức gật đầu: “Đế em đưa chị xuống lầu”.
Khi họ đi ngang qua Trương Sùng Quang, Cảnh Thuỵ chân run run gật đầu với anh như một lời chào… Trương Sùng Quang không thế ngờ rằng giây tiếp theo Trương Sùng Quang sẽ nắm lấy tay Hoắc Tây và kéo mạnh, ấn cô vào bức tường câu lạc bộ.
Hoắc Tây tỉnh táo lại: “Trương Sùng Quang, buông tôi ra!”
Cô vùng vẫy, Trương Sùng Quang dùng sức đế giữ cô lại, dưới ánh đèn pha lê, đôi mắt anh đỏ ngầu đến đáng sợ, anh nhìn chằm chằm vào cô và hỏi: “Tại sao em lại ở với cảnh Thuỵ? Em có thế nói chuyện và cười đùa với cậu ta, vậy mà không thế nhìn anh dù chỉ một lần sao?”
Hoắc Tây trốn không được, hơi ngấng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh.
Ánh mắt cô đầy khinh thường.
“Anh thực sự không thích nhìn thấy ánh mất
này!”
Trương Sùng Quang cúi xuống khàn giọng thì thầm sau tai cô, sau đó hôn lên môi cô trước khi cô kịp phản kháng. Hoắc Tây làm sao có thế đồng ý? Cô giãy giụa một cách tuyệt vọng nên anh một tay giữ tay cô lại, tay kia siết chặt cằm của cô, buộc cô phải chấp nhận mình.
“Trương Sùng Quang, anh điên rồi!”
“ừ, anh điên rồi…Ước gì anh có thế chết cùng em, Hoắc Tây…em có đau không? Giờ anh đau quá”.
Cảnh Thuỵ và thư ký Tần ở bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cảnh Thuỵ mạnh dạn đi tới kéo người ra, vừa kéo vừa nói: “Anh Sùng Quang, anh hãy bình tĩnh nói chuyện đã, không thế tuỳ tiện hôn người khác như vậy! Chúng ta đang ở câu lạc bộ, lại còn giữa ban ngày ban mặt nữa!”
Anh ta cố kéo vài lần nhưng bị Trương Sùng Quang thô bạo hất ra.
Cảnh Thụy không dám cử động.
Trương Sùng Quang giữ chặt Hoắc Tây, cúi đầu vùi mặt vào hõm cố cô, thở hổn hển, hồi láu mới ngước mắt lên nhìn chằm chằm Hoắc Tây,
hỏi: “Tại sao anh không thể hôn vợ mình? ?”
Hoắc Tây cũng thở hổn hển.
Khóe miệng cô có vết máu của Trương Sùng Quang, là do cô vừa cắn anh.
Cô lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Trương Sùng Quang, anh nói xem là tại sao?”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Là vì anh! Là anh… làm hỏng mối quan hệ của chúng ta”.
Hoắc Tây lợi dụng tình thế và đẩy anh ra.
Cô rời đi không chút luyến tiếc, cảnh Thụy muốn tiễn cô nhưng Hoắc Tây từ chối, cảnh Thụy quay lại nhìn Trương Sùng Quang: “Anh Sùng Quang, để em đưa anh về! ôi, anh say quá rồi!”
Nói rồi Cảnh Thuỵ định tới dìu Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang đứng thẳng, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Tôi ổn!”
Cảnh Thuỵ ở phía sau hét lên: “Này, anh Sùng Quang, anh trông chẳng ổn chút nào, thực sự không cần em tiễn anh sao?”
Người đã đi rất xa.
Thư ký Tân nhìn cảnh Th uy, bất đắc dĩ nói: “Dạo này ngày nào anh ấy cũng uống, không biết
chăm sóc bản thân chút nào”.
Cảnh Thụy lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Anh ta cầm điếu thuốc, nhìn về phía xa rồi nói: “Sớm muộn gì rồi cũng uống đến hư người thôi!”
Trương Sùng Quang đi xuống lầu, tài xế của anh đã đậu xe ở dưới chờ đợi. cửa xe mở ra, anh đang định bước vào.
Một bóng dáng mảnh khảnh bước ra cạnh anh.
vẫn là Tống Vận.
Trương Sùng Quang dừng một chút, lại nghe thấy Tổng Vận van nài: “Anh và cô ấy sắp ly hòn, sao anh không xem xét đến việc ở bên em?”
Trương Sùng Quang ngước nhìn ánh trăng, sau đó cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ trước mặt.
Anh nhẹ giọng nói: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô không thể ở lại thành phố B này”.
Anh lên xe, tài xế nhanh chóng lái xe đi.
Tổng Vận vỗ vào cửa xe không chịu bỏ cuộc: “Trương Sùng Quang, em thích anh!”
Tài xế nghe xong những lời này thì ngứa
răng, không nhịn được nói: “Giám đốc Trương, người phụ nữ phiền toái này sớm muộn cũng trở thành mầm họa, sao anh không xử lý cô ta đi! Đến tôi nhìn còn thấy bực mình thì phu nhân còn cảm thấy thế nào đây!”
Trương Sùng Quang không nói gì, tài xế cũng không nói gì thêm.
Trương Sùng Quang trở lại biệt thự.
Biệt thự vắng tanh, hầu hết những người giúp việc cũ đã rời đi, chỉ còn hai ba người khá già còn ở lại, có lẽ vì chưa tìm được công việc mới.
Trương Sùng Quang không có việc gì làm ngoài uống rượu, vừa uống rượu vừa nghĩ đến Hoắc Tây.
Anh lấy điện thoại di động gọi đi gọi lại cho cô.
Lúc nào cũng là tiếng máy bận.
Anh không biết mình đã uống bao nhiêu, khi tỉnh dậy trời đã sáng, nắng chói chang, đã là trưa ngày hôm sau… Thư ký Tần dùng khăn lau mặt cho anh, thấy anh tỉnh lại liền nói: “Bà Ngô gọi cho tôi, bảo tôi tới xem giám đốc có ổn không! Thế nào? Cuộc sống một mình có thoải mái không? Tôi đã nói anh sẽ hối hận mà”.
Yết hầu của Trương Sùng Quang chuyển động hai lần.
Anh nhìn quanh thì thấy mình đang ngủ trên chiếc giường trước đây của anh và Hoắc Tây, quả cầu pha lê được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Thư ký Tân cũng cảm thấy buồn khi nhìn thấy nó.
Trương Sùng Quang khàn giọng nói: “Hôm nay không có việc gì quan trọng, tôi sẽ không đến công ty, tôi hơi nhức đầu!”
Thư ký Tân gật đầu: “Không có gì đặc biệt quan trọng, tôi chỉ muốn xin ý kiến của anh. Tối mai là tiệc sinh nhật của giám đốc cố của cố Thị, ông ấy đặc biệt mời anh, anh có đi không?”
“Giám đốc Cố nào?”
Trương Sùng Quang cảm thấy ánh mặt trời chói lóa, đưa tay ra che mắt.
Thư ký Tân có vẻ ngạc nhiên: “Cố Vân Phàm, giám đốc cố! Đúng rồi, luật sư Hoắc có lẽ cũng đi vì mối quan hệ của cô ấy với giám đốc An nên chắc sẽ nể mặt giám đốc cố mà tới dự”.
Trương Sùng Quang ngồi dậy, sững lại.
Một lúc sau anh hỏi: “Nếu tôi đi, liệu cô ấy có không đi nữa không?”
Thư ký Tần lắc đầu: “Có lẽ là không! Luật sư Hoắc luôn phân biệt rõ ràng việc công và việc tư. Cô ấy sẽ không làm như vậy bởi vì…”
Trương Sùng Quang ngắt lời cô ấy.
Anh cay đắng nói: “Cô ấy không phải là vì công tư phân minh, cô ấy chỉ là không quan đến vậy, cũng không quan tâm đến việc có gặp tôi hay không… Ánh mắt cô ấy nhìn tôi bây giờ còn tệ hơn cả một người xa lạ”.
Thư ký Tân không thế nói quá nhiều về chuyện vợ chồng họ.
Trương Sùng Quang lái xe ra ngoài vào buổi tối.
Không ngờ, anh lại gặp con gái của cố Vân Phàm và Lý Tư Ỷ… Lý Tư Ỷ đang dắt cô bé đi dạo trong trung tâm thương mại, trên tay cô bé ôm một con vịt nhỏ màu vàng mà cô bé rõ ràng rất thích.
Cô bé tên cổ Tư Kỳ trông khá lạnh lùng và kiêu ngạo.
Nhưng cô bé rất bám Lý Tư Ỷ, luôn nhìn Lý Tư Ỷ bằng ánh mắt ngây thơ vô sổ tội, còn đòi được dắt tay, thi thoảng còn đòi ôm.
Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn qua tấm kính, anh nghĩ đến những đứa con của mình.
Hình như đã lâu rồi cha con họ chưa gặp nhau!
Miên Miên từng rất thân thiết với anh, hồi nhỏ cô bé cũng rất thích được anh ôm.
Lý Tư Ỷ lúc này đã nhìn thấy anh, đi vòng qua đó chào anh: “Giám đốc Trương”.
Trương Sùng Quang khẽ mỉm cười đáp: “Em cứ gọi là anh Sùng Quang giống như An Nhiên đi!”
Lý Tư Ỷ chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lại.
Trương Sùng Quang chợt hiếu ra rằng mình sắp ly hòn với Hoắc Tây, anh không còn là anh rể Sùng Quang của Hoắc Doãn Tư, anh rể Sùng Quang của An Nhiên, anh rể Sùng Quang của Hoắc Kiều… cũng không phải là con trai của Hoắc Minh.
Trong lòng anh có một cơn đau nhói.
Nhưng anh lại khẽ mỉm cười: “Gọi giám đốc Trương cũng được rồi”.
Lý Tư Ỷ cảm thấy bầu không khí không được tự nhiên nên kiếm cớ rời đi cùng cố Tư Kỳ.
Cổ Tư Kỳ nằm trên vai cô và không ngừng quan sát Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang lặng lẽ quan sát, hồi lâu sau mới quay lại xe. Suy nghĩ một lúc, anh bấm sổ điện thoại của nhà họ Hoắc, người giúp việc trả lời, anh nói mình muốn gặp Hoắc Tây.
Người giúp việc nghe thấy giọng nói của anh thì có chút do dự.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Tôi
muốn nói chuyện với cô ấy về Miên Miên và Duệ Duệ”.
Người giúp việc lại mềm lòng và cũng mong hai vợ chồng có thể hòa giải nên đi gọi người. Không ngờ Hoắc Tây lại nhận điện thoại của anh, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì à?”
Trương Sùng Quang trầm mặc hồi lâu, giọng nói khàn khàn: “Hoắc Tây, em có thế cho anh một cơ hội nữa được không?”
Tiếng thở ở đầu bên kia thật nhẹ nhàng.
Hoắc Tây không trả lời, nhưng cô cũng không lập tức cúp điện thoại, ước chừng nửa phút sau, cô nhẹ nhàng cúp điện thoại… Trương Sùng Quang lặng yên ngồi trong xe, một cảm giác bất lực lan ra khắp toàn thân.
Chiều tối thứ bảy, Trương Sùng Quang đến như đã hẹn. Anh mặc một bộ vest cổ điển đen trắng, trông vừa lịch lãm vừa phóng khoáng.
Trong biệt thự của nhà họ cố, một bữa tiệc cocktail theo phong cách phương Tây được tổ chức rất sang trọng.
Nhưng anh không ngờ Hoắc Tây lại đến và về sớm.
Trương Sùng Quang đi vòng quanh cũng không tìm thấy cô, trước khi rời đi, anh hỏi một
người quen mới biết là cô vừa về.
Anh đuối ra ngoài thì thấy xe của Hoắc Tây đang lái đi, Trương Sùng Quang lập tức lên xe… Cảnh Thuỵ lúc này cũng đi tới và hỏi qua cửa sổ xe: “Anh Sùng Quang, sao vừa tới mà đã đi rồi?”
Trương Sùng Quang khỏng có tâm trạng đế ý đến anh ta.
Xe của Hoắc Tây tới một quán bar âm nhạc có không khí rất tốt.
Cô ngồi ở quầy bar và gọi một ly cocktail.
Người pha chế rượu trẻ tuổi pha rượu cho cô, mỉm cười duyên dáng rồi lên sân khấu hát… Hoắc Tây lặng lẽ lắng nghe. Dưới ánh đèn pha lê, mái tóc xoăn màu nâu dài ngang lưng nhìn vô cùng lãng mạn, khuôn mặt cô nhìn nghiêng cũng rất thanh tú.
Cô chăm chú nhìn chàng trai trẻ.
Trương Sùng Quang cũng lặng lẽ đứng ở cửa, nghe có người nói Hoắc Tây dạo này thường xuyên tới đây… Lẽ nào cô đang thích chàng thanh niên trẻ này sao?
Một chàng trai trẻ tuổi sẽ thay thế vị trí của Trương Sùng Quang trong lòng cô trước đây sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK