Cô Hồ quan sát người trước mặt, chỉ cảm thấy Minh Châu không còn giống như lúc trước nữa, chín chắn và thận trọng hơn nhiều.
Minh Châu cúi đầu cười nhẹ.
Cô chậm rãi nhưng sâu thẳm nói: “Thật ra đến bây giờ tôi còn nhớ một chuyện, vào một tối đêm đó, là chị đã cho tôi quá giang đến sân bay, chị Hồ, chị là một người tốt.”
Nói đến đây cô Hồ cũng không giấu nữa.
Cô ta ngẩng đầu lên khẽ thở dài: "Minh Châu, là cô không biết năm đó Lục Khiêm đã rầm rộ như thế nào."
"Phụ nữ muốn gả cho anh ấy xếp hàng từ đầu này đến đầu kia của thành phố B, đều là những người phụ nữ có thể diện."
"Anh ấy lúc trẻ đẹp trai nho nhã, lại có địa vị cao."
"Người lại khôn ngoan biết điều."
...
Đột nhiên cô Hồ bật cười: "Chắc chắn bây giờ không như năm nay, suy cho cùng thì đàn ông có chủ và đàn ông độc thân không giống nhau. Minh Châu... là cô đã thay đổi anh ấy, tôi tin rằng lúc bắt đầu anh ấy cũng không nghiêm túc đối đãi cô, nhưng duyên phận chính là như vậy, lúc trước anh ấy không ổn định, chỉ có điều không gặp được người đó, sau đó anh ấy đã tìm được cô.”
Nói ra một tràng như thế, cô Hồ mới thực sự nhẹ nhõm.
Cô ta lại cười nhẹ: "Thừa nhận bản thân thất bại, quả thật cảm thấy rất tuyệt."
Minh Châu khá xúc động.
Cô thật tâm thật ý nói: “Chị Hồ, tôi không bằng chị.”
Cô Hồ vỗ vào tay cô: "Nhưng anh ấy yêu cô."
...
Minh Châu và cô Hồ quay lại phòng bệnh.
Bầu không khí có vẻ rất tốt.
Ông Dịch và thêm mấy người nữa đang bế Tiểu Lục U, trên cổ cô nhóc có móc thêm mấy thứ bằng vàng, rất thô.
Tiểu Lục U khiến người ta yêu thích.
Ông Dịch không dứt ra được, ông ta hào hứng nói: "Sau này bảo vợ tôi sinh thêm một bé gái, cứ xem bộ dạng bé nhỏ này đáng yêu biết bao."
Cô Hồ che miệng cười: "Vợ nào của anh?"
Ông Dịch không chịu thua: "Cô Hồ, cô nói như vậy không thật đâu đấy, ai dám nói bậy trước mặt vợ tôi thì đoạn tuyệt tình bạn... Nói vậy thôi chứ tôi hết sức chung thủy với vợ mình."
Người bên cạnh bật cười.
Chỉ có ánh mắt Lục Khiêm dồn vào vẻ mặt của Minh Châu.
Ánh mắt của ông sâu thẳm.
Ông muốn tìm ra thứ gì đó trên khuôn mặt của cô, chí ít là muốn biết cô có giận hay không...
Mọi người giải tán hết, căn phòng bệnh VIP lớn thế này đã yên tĩnh lại.
Tiểu Lục U đã ngủ đủ rồi, còn nhận được nhiều món đồ có ánh vàng rực rỡ nữa, khoanh đôi chân mũm mĩm ngồi đằng kia chơi.
Lục Thước cầm sách trông em.
Lục Khiêm tự vào đầu giường nhìn con gái chăm chú.
Nhưng thỉnh thoảng ông cũng nhìn Minh Châu, cô đang thu dọn phòng bệnh, vừa rồi mọi người đến để lại vài thứ, cô thu dọn từng cái lại cho gọn gàng.
Lục Khiêm không nhịn được mà nói: “Làm chuyện nhà lưu loát hơn trước kia rồi.”
Minh Châu cất đồ xong, khẽ vén tóc lên: “Dù sao cũng phải làm, trà còn có trẻ con mà, một số việc không thể dựa dẫm vào giúp việc được.
Lục Khiêm nhìn cô, cảm thấy cô vừa dịu dàng vừa thoải mái.
Một lát sau, ông vẫn không nhịn nổi mà hỏi: “Em và cô Hồ đã nói gì?”
Minh Châu nhếch môi, khẽ cười.
“Không nói cho anh biết!”
Lục Khiêm muốn nói đùa với cô mấy câu, nhưng trong phòng bệnh còn có hai đứa bé nữa, đặc biệt là Lục Thước đã hiểu chuyện rồi.
Ông chỉ đành kiềm chế lại.
Đúng lúc này, bác sĩ tới, sau khi kiểm tra thì cười nói: “Ông Lục khôi phục rất nhanh!”
Tiểu Lục U bò về phía Lục Khiêm.
Bác sĩ cũng rất thích trẻ con.
Ông ấy có hai đứa con trai, muốn sinh thêm một cô con gái nữa, nhưng không được như ý nguyện.
Ông ấy nhìn Lục U mà hâm mộ.
Ông ấy ôm Lục U lên, nhìn ngắm.
Tiểu Lục U nhìn thấy ống nghe trước ngực ông ấy, cảm thấy thú vị nên cầm lấy, học theo ông ấy, đặt một đầu vào bực ông ấy, miệng nhỏ kêu bi bô.
Bác sĩ rất muốn mang cô bé về nhà.
Đứa bé vừa xinh đẹp vừa đáng yêu thế này, có ai không muốn đâu!
Ông ấy nói với Lục Khiêm: “Đứa bé này lớn lên sẽ làm bác sĩ đấy!”
Lục Khiêm cười tủm tỉm!
Nhưng ông không nỡ, bác sĩ rất vất vả, con gái ông phải được nuông chiều.
Hoắc Tây, Hoắc Kiều cũng thế!
…