Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang cũng không ngờ Hoắc Tây lại hỏi như vậy, một người giỏi giao tiếp như anh cũng ngơ ngẩn trong chốc lát.
Bầu không khí ngưng đọng.
Một lát sau, anh mới nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Cũng là hai tháng qua mới bị.”
Bọn họ chung sống hòa bình, Hoắc Tây vẫn sẵn sàng quan tâm một phần, cô nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của Tiểu Hoắc Tinh, nói: “Vậy anh uống ít một chút, chú ý sức khỏe.”
Cô nói cực kỳ tự nhiên, Trương Sùng Quang không kìm được mà hỏi: “Em vẫn còn quan tâm anh sao?”
Cơ thể của Hoắc Tây cứng đờ.
Một lát sau, Hoắc Tây đứng thẳng người, giải thích đơn giản về chương trình học của Miên Miên và Duệ Duệ, giọng điệu bình thản nhưng vẫn giữ khoảng cách, cô nói tầm hai, ba phút, còn Trương Sùng Quang yên lặng nghe cô nói.
Tiếu Hoắc Tinh im lặng dán vào ngực anh.
Dường như cô bé biết đây là bố mình, nên mở to đôi mắt đen nhánh cực kỳ đáng yêu, còn chớp mắt… Trương Sùng Quang không nhịn được, vươn tay sờ gương mặt của cô bé.
Mềm mại, có mùi sữa của trẻ con.
Tiếu Hoắc Tinh cũng được tám, chín tháng tuổi rồi, đã có thế gọi người khác, chẳng cần ai dạy cũng gọi bố vô cùng tự nhiên… Mắt Trương Sùng Quang đỏ hoe.
Miên Miên và Duệ Duệ cũng không gặp anh đã lâu.
Có Hoắc Tây ở đây, hai đứa bé cứ quấn lấy mẹ, giữ chặt mẹ.
Hoắc Tây thấy thư ký Tân ở đây cũng yên tâm, cô nói vài câu rồi rời đi trước… Trong phòng khách chỉ còn lại Trương Sùng Quang, thư ký Tân và ba đứa nhóc.
Một hồi sau, dưới lầu vang lên tiếng xe khởi động.
Chắc là Hoắc Tây rời đi.
Thư ký Tần thấy mấy đứa nhóc ở lại, mỉm cười và nói: “Đế tôi đi mua chút đồ ăn nhẹ và trà hoa quả, buổi chiều tôi sẽ dạy học cho Miên Miên và Duệ Duệ, tôi đi trước, bây giờ mấy đứa hãy chơi đã nhé!”
Miên Miên rất nhớ Trương Sùng Quang, cô bé nhẹ nhàng ôm cánh tay của bố, trông cực kỳ ỷ lại. Duệ Duệ vẫn còn giận dỗi, ngồi bên cạnh không nói năng gì.
Trương Sùng Quang lặng lẽ chuyển chân,
Tiểu Hoắc Tinh đè lên chân anh nên có hơi đau một chút.
Anh nói chuyện với Duệ Duệ.
Cậu bé do dự hơn nửa ngày trời mới chịu nói chuyện với bố, nhưng không tình cảm bằng lúc trước… Lòng Trương Sùng Quang hơi chua xót, nhưng không thể làm gì được.
Anh ngồi ôm Tiểu Hoắc Tinh.
Một lúc lâu sau, Tiếu Hoắc Tinh muốn đi xuống, cơ thể mặc chiếc váy hoa nhí uốn éo, nhìn bổ bằng vẻ đáng yêu.
Tiểu Trương Duệ bình tĩnh nói: “Em ấy muốn học đi.”
Cơ thế Trương Sùng Quang cứng đờ.
Trẻ con chín tháng tuổi là đã có thể để người đỡ cho cô bé tự đi một chút, nhưng bắp đùi của anh không thể chống đỡ được… Anh muốn mở miệng giải thích với con trai, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.
Lúc này, Trương Sùng Quang cảm thấy rất buồn.
Nếu muốn ở bên các con, anh phải nói sự thật với cả thế giới, nói với Hoắc Tây rằng anh là tên tàn phế, một tên tàn phế đến cả đường cũng không thể đi được.
Tiểu Trương Duệ thấy anh ngồi yên, to giọng
hỏi: “Chân của chú còn đau không? Mẹ bảo cháu dặn chú uống ít rượu thôi.
Trương Sùng Quang xúc động trong lòng.
Một lát sau, anh nhẹ nhàng hỏi: “Con muốn bố nghe lời mẹ?”
Tiểu Trương Duệ im lặng, cậu bé chỉ ôm lấy Tiểu Hoắc Tinh trong lòng Trương Sùng Quang, nâng hai tay của cô bé lên, đế cô bé lê từng bước trên mặt đất.
Dù chỉ nhúc nhích nhưng cô bé cũng rất vui vẻ.
Tiểu Trương Duệ nhẹ giọng nói: “Nếu không chú ý, chân của chú sẽ hay đau, không ôm được em gái nữa.”
Trong lòng Trương Sùng Quang run rấy, một lúc lâu sau anh mới nói: “Nếu cả đời này chân bố không đi được, đau đớn suốt đời, vậy con còn bằng lòng gọi bố là bố sao?”
Tiểu Trươnq Duê đột nhiên nqước mắt lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK