Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng bao, bầu không khí rất vi diệu.
Ngón tay xinh đẹp của Lục Khiêm vuốt ve những quân mạt chược bằng ngọc, sắc mặt có chút âm trầm, không ai có thể đoán được õng đang suy nghĩ gì.
Còn cò gái nhỏ của ông thì bướng bỉnh đứng trước cửa, nước mắt lưng tròng.
Thật đáng thương, giống như một con chó con vậy.
Lục Khiêm từ từ đứng dậy, đi về phía cửa. Cô Hồ như đã nhận ra điều gì đó, lỡ lời gọi ông một tiếng: “Lục Khiêm!”
Lục Khiêm làm như không nghe thấy, đi thẳng ra cửa, giọng điệu diu dàng yêu thương: “Sao lại đi theo tỏi?”
Hoắc Minh Châu nhìn ông.
Trong phòng bao còn có những người khác, còn có cò Hồ.
Một lúc lâu sau, cỏ mới nói: “Tòi quên xin chữ ký!”
Rõ ràng là cò đang nói dối.
Mọi người trong phòng riêng đều có thể nhận ra điều ấy, nhưng không ai dám nói bậy bạ.
Bởi vì Lục Khiêm đối xử với cô bé này không bình thường.
Lục Khiêm cười rất nhạt, sau đó quay người nói: “Cò Hồ, đây là lỗi của em! Mau tới ký tên đế con bé còn về nhà báo cáo kết quả còng tác.”
Cò Hồ vốn rất biết điều.
Cô ta lập tức mở túi xách, lấy ra một bức ảnh thơm ngát rồi ký tên, sau đó uốn ẹo đi tới, đưa cho Hoắc Minh Châu, cô ta nói đùa: “Chú Lục em nói đúng, là lỗi của tòi!”
Hoẳc Minh Châu nhẹ nhàng cảm ơn cõ ta.
Cò không nhìn Lục Khiêm nữa, nhưng Lục Khiêm lại đang nhìn chằm chằm vào cô…
Khi cò rời đi, Lục Khiêm đã nhờ người tiền cò.
“Không cần đâu!” Cò tùy tiện lắc đầu: “Tòi lái xe tới đây.”
Lục Khiêm không nói gì, ông đưa tay ra như muốn chạm vào tóc cõ, nhưng cuối cùng vần hạ tay xuống, mỉm cười nhẹ: “Lái xe chậm thôi.”
Cò ừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Từ đau đến cuối, giữa họ không hề có một lời thắc mắc hay oán giận nào. Bởi vì những chuyện đó là chuyện giữa hai người yêu nhau, còn cò và Lục Khiêm chẩng là gì cả.
Ngay cá việc cõ thích ỏng cũng không được òng cho phép!
Cánh cửa màu đồng sang trọng từ từ đóng lại.
Ông ở bén trong, được bao quanh bởi vàng son và người đẹp.
Còn cò chỉ có một mình, bóng của cò trải dài dưới ánh đèn pha lê trén lối đi.
Phòng riêng lại trở nên sống động.
Cò Hồ vần bám lấy Lục Khiêm, vẫn phục vụ òng một cách dịu dàng trìu mến, ỏng Dịch và những người khác vẫn nói đùa: “Đáng lẽ tôi nên giữ cô bé vừa nãy lại, Lục Khiêm, đó là cái đuôi nhỏ độc quyền của cậu, cậu buông bỏ được sao?”
Lục Khiêm thản nhiên bòng đùa vài câu.
Nhưng rồi chính õng lại cảm thấy khó chịu.
Ông độc thân, có đời sống cá nhân cũng không sao,chỉ bị một đứa nhóc choai choai nhìn thấy mà thỏi, cò lại không phải là gì của ông, cũng không ràng buộc được ông, nhưng sao
õng vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu.
“Không chơi nữa!”
Cuối cùng, òng đấy bài, kết thúc xã giao.
Trong phòng riêng rất yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, cò Hồ mới gượng cười, nhẹ nhàng nói: “Anh thấy khó chịu à? Đến chỗ em, em xoa bóp cho anh mấy cái. Anh… là do bình thường có nhiều chuyện phiền lòng.”
Ông Dịch nhanh chóng đồng ý: “Đúng rồi, đế cô Hồ lo.”
Lục Khiêm không muốn làm ai xấu hố.
Ông sao cũng được!
Nhà riêng của cỏ Hồ rất trang nhã, người hầu đặc biệt thắp một chiếc đèn lồng cung điện trong phòng ngủ đế đón Lục Khiêm đến thăm.
Lục Khiêm tửng thích nhất giai điệu này.
Ông tựa người vào ghế sofa, nhắm mắt lại
và tận hưởng sự chăm sóc của người đẹp.
Cò Hồ dựa vào bên cạnh ông, giọng nhẹ nhàng hát một đoạn, vòng eo thon gọn bị sườn xám siết chặt, bên trẽn bộ ngực mềm mại, quyến rũ khó tả.
Lục Khiêm nghe một lúc, nhưng càng nghe càng buồn bực, nhẹ nhàng mở mắt ra.
Cò Hồ nằm cạnh chân ông, nhẹ nhàng cầu xin: “Đém nay ở lại được không?”
Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại người đẹp trong vòng tay.
Nhưng trong dâu Lục Khiêm lại tràn ngập hình ánh một cò bé nào đó, dù sắp khóc nhưng lại giả vờ không quan tâm.
Ông nhẹ nhàng đẩy cỏ Hồ ra, bẳt dâu đi giày vào, vần nói với giọng điệu trịnh trọng: “Sáng mai sẽ có rất nhiều việc phải làm! Hơi quá sức với tỏi!”
Cò Hồ không vui.
Rõ ràng là ỏng đang tìm lý do…
Lục Khiêm nhéo mặt cỏ, dỗ dành: “Tòi thật sự rất bận!”
Cò Hồ tức giận đến dậm chân nhưng lại không dám phát tác.
Lục Khiêm đi ra khỏi nhà riêng, thư ký Liều đã đợi sẵn trên xe, thấy ông ra thì rất ngạc nhiên, hỏi: “Ngài không làm bạn với cò Hồ nữa à?”
Lục Khiêm lên xe, không trả lời.
Một lúc sau, òng đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ vật nhỏ đó có giận tòi không?”
Thư ký Liễu ngấn người.
Sau đó anh ta mới biết Lục Khiêm đang nói tới ai, liền cười nói: “Vẩn là một đứa trẻ, mấy ngày nữa sẽ quên.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.
Phải, một cò bé với bình sữa trong túi, chút
say mê này liệu kéo dài được bao lâu?
Ông nhâm mât lại, nhẹ giọng nói: “Tới nhà họ Hoắc.”
• ••
Đêm khuya.
Hoẩc Chấn Đòng mới nằm xuống, người hầu đã lên lầu gõ cửa, nói xe của Lục Khiêm ở bên ngoài.
Nói những hai lần thì Hoắc Chấn Đòng mới ngồi dậy.
Bà Hoắc cũng mặc quần áo vào nhưng bị chồng ngăn cân, Hoắc Chấn Đòng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc già họ Lục kia chắc chắn sống không tốt nén nửa đêm mới tới đây tìm xui xẻo!”
Nhưng ông vẩn phải đương đau.
Cuộc hòn nhân của Hoăc Minh và ôn Noãn vẫn chưa có kết quả, ông vẩn phải nhường nhịn thằng nhóc già đau này.
Hoắc Chấn Đông mặc quần áo, đi xuống cầu thang đã thay đổi sắc mặt, trìu mến nói: “Thì ra là cậu bèn thòng gia, cậu không báo trước cho tỏi biết là cậu sẽ đến thành phố B, nếu không tòi làm một bàn chiêu đãi, chào mừng cậu rồi.”
Lục Khiêm đứng trong phòng lớn, tao nhã khiêm tốn.
Ông ấy khẽ mỉm cười: “Bây giờ cũng chưa muộn đâu!”
Khuôn mặt già nua của Hoâc Chấn Đỏng cứng đờ: Bây giờ?
Không đùa chứ?
Bây giờ đã gần mười giờ rồi, còn mở tiệc đón tiếp, đón cái em gái nhà ông!
Đang nói chuyện, một người chậm rãi bước xuống cầu thang, mặc một bộ váy ren trắng tinh, mái tóc dài như mực, đòi mắt hồng hồng.
Là Hoắc Minh Châu.
Cô ấy nghe thấy tiếng động liền đi xuống lầu nhìn xem thì nhìn thấy Lục Khiêm.
Ông…đến đây làm gì?
Dáng vẻ Lục Khiêm nhàn nhã, mỉm cười nhìn cò ấy, như đang nhìn một đứa cháu bình thường.
Dưới ánh đèn, sẳc mặt cò ấy tái nhợt.
Người làm bố không khỏi chú ý tới, Hoắc Chấn Đông sai quản gia chuẩn bị đồ án, nói với con gái út: “Sao con xuống nhà mà không chào hỏi ai? Gọi chú Lục đi.”
Mòi cò ấy mấp máy nhưng mãi chưa nói được lời nào.
Cò ấy quay người chạy lẽn Tâu.
Hoắc Chấn Đông lắc đầu nói với Lục Khiêm: “Con bé hư quá! Cặu Lục đây đừng đế trong lòng.”
Lục Khiêm nhìn lên lầu, cười nói: “Cô bé vẩn là trẻ con, không sao.”
Quản gia đích thân mang đồ ăn và rượu tới, Hoắc Chấn Đỏng và ông ấy ăn uống suốt một tiếng, nói nhảm một hồi lâu như ỏng vẫn không hiếu người họ Lục này đến đây làm gì…
Rạng sáng, thư ký Lục đỡ Lục Khiêm lên xe.
Lục Khiêm uống hơi nhiều, ông tựa người vào ghê’ sau, vốn định sáng mai sẽ quay lại thành phố c, nhưng rõ ràng cò bé đó vẫn đang ầm ĩ với ông.
Ông nghĩ nên dổ cò vui vẻ một chút.
Ông gọi vào điện thoại di động của cò bé, nhưng cỏ không bắt máy, sau bảy tám hồi chuông, Lục Khiêm nhẹ nhàng cúp máy.
Trong lòng ông dâng lên một cảm giác khó tả, một nồi đau âm ỉ.
Thực ra, người như õng không nên vướng vào tình cảm và tình yêu chứ đừng nói là với một đứa trẻ nhỏ tuổi… Cho dù ông có cố phủ nhận, cho dù ông có nói với những người xung quanh rằng cò chỉ là con cháu, nhưng òng không thể phủ nhận rằng õng đối xử với cỏ rất khác biệt.
Ông không thể dành tình câm cho cỏ nhưng ông vần quan tâm đến cò…
Lục Khiêm mở cửa sổ xe cho gió thổi vào đế đâu óc tỉnh táo hơn một chút, lúc lâu sau mới giả vờ bình tĩnh, trêu chọc thư ký Liễu: “Để cậu ché cười rồi!”
Có quá nhiều người thích Lục Khiêm.
Có người yêu vì gia thế, hoặc ngoại hình của òng… nhiều đến mức ông không thế nhớ tên.
Nhưng ông chỉ đặt Minh Châu trên đầu trái tim mình.
Họ chưa bao giờ có một mối quan hệ thực sự, thậm chí không làm chuyện gì động trời… Họ chí dùng bữa cùng nhau, cô chí chợp mắt trong phòng ngủ của õng, và họ chỉ hôn nhau một Tân.
Và cò cũng chỉ gọi òng là chú Lục mà thôi…
Trong một khoảng thời gian dài ỏng không nghe được tin gì về cõ.
Sau khi Ôn Noãn có thai, nhà họ Hoắc tới cầu hỏn, ông luôn cho rằng cô gái nhỏ cũng sẽ tới, dù sao cò cũng thích mấy chỗ vui vẻ.
Nhưng cô không đến…
Ông có chút thất vọng, trong bầu không khí sòi động đó, ông lặng lẽ hút hết nửa bao thuốc lá.
Khi Ôn Noãn kết hôn.
Cuối cùng ỏng cũng nhìn thấy cò, mặc một chiếc váy màu xanh lam tuyệt đẹp, là màu xanh lam thuần khiết nhất mà ông từng thấy, cô đi cùng một người chi em, cò xa cách ỏng, ông chí có thể nhìn cò từ xa.
Lục Khiêm nghĩ, như vặy cũng được.
Sau khi gặp được cò, ông có thế nói gì đày? Ông không thể cho cò bất cứ thứ gì.
Đến cả chính bản thân òng cũng không cho được.
Giữa họ có quá nhiều rào chắn, thân phận, tuổi tác…
Ông không dám nghĩ, liệu một phần tình yêu của cỏ bé ấy dành cho ỏng có thế chiu đựng được những thử thách đó hay không… Tình yêu sâu thẩm trong trái tim ông buộc phải từ bỏ trước khi ông kịp bày tỏ.
Nhưng ông vẩn rất nhớ cò.
Đã lâu rồi ông không liên lạc với những người phụ nữ được xem là tri kỉ đó…
Ông Dịch và những người khác không hiểu, họ cho rằng ông đang tu thân dưỡng tính, nhưng chỉ mình ông biết, thực ra là do ông không cấn thận đã đế mình rơi vào lưới tình với một cò bé mà thòi!
Khi đi công tác ở thành phố H, ỏng đế trống một phần lịch trình, đích thân xếp hàng mua hai con thỏ.
Nghe mọi người nói đây là thỏ Stella Lou.
Các cô gái nhỏ đều rất thích.
Khi õng mang đồ đạc về phòng làm việc, thư ký Liều không khỏi mỉm cười: “Đáng yêu quá! Tuần sau ngài đi còng tác ởthành phố B, nếu ngài gửi tới cô bé sẽ rất thích.”
Lục Khiêm châm một điếu thuốc, nhìn thư ký Liễu: “Ai nói là tặng cho cò ấy! Cho dù là tặng thì cũng là tặng cho cả ôn Noãn nữa, mồi đứa một con…Đâu phải đặc biệt mua cho cô ấy!”
Thư ký Liều vội vàng nói: “Đúng vặy, chủ yếu là cho cô cả.”
Lúc này Lục Khiêm mới để anh ta đi…
Khi không có ai ớ bên, õng không khỏi nghĩ về lúc cò nhận được nó, chắc chắn cô bé sẽ rất vui?
Cò qái nhỏ đấv à, phải vui vẻ mới tốt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK