Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục U cười lạnh lùng.

Cô không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt Diệp Bạch, còn nhắc lại lần nữa: “Đúng vậy, tôi đã bỏ đứa trẻ rồi! Sau này anh không cần tiếp tục lo lắng nó là con của ai, cũng không cần lo lắng vợ mình ngoại tình, bởi vì không có đứa trẻ này, chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn triệt để, sạch sẽ.

Lục U cong môi mỉm cười: “Không phải rất tốt sao?”

“Lục U!”

Trong miệng Diệp Bạch tràn lên vị tanh ngọt.

Anh hoàn toàn rối loạn. Anh đã từng nghĩ tới cảnh tượng gặp mặt của hai người vô số lần, anh đã nghĩ có lẽ Lục U rất tức giận mà tát anh một cái… Thế nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới việc Lục U sẽ bỏ đứa trẻ này.

Trong chốc lát, vậy mà anh lại không biết nên nói gì.

Anh muốn hỏi cô, tại sao không đợi anh, nhưng hình như anh không có tư cách, là anh đã nói những lời khó nghe đó với cô, là anh không công nhận đứa trẻ đó là của mình.

Trong khi Diệp Bạch đang vô cùng hoảng hốt, Lục U tránh anh ra, đi vào thang máy.

Diệp Bạch không ngăn cản.

Anh im lặng nhìn cánh cửa thang máy đóng lại, im lặng nhìn con số màu đỏ dần tăng lên… Anh cảm thấy trái tim mình đã chết lặng, trong đầu anh chỉ tràn ngập mấy chữ.

Diệp Bạch, tôi đã bỏ đứa trẻ rồi!

Đứa trẻ đã không còn nữa rồi!

Diệp Bạch đột nhiên đưa tay lên che mắt, chất lỏng nóng bỏng tràn qua kẽ ngón tay.

Anh không quan tâm người đến người đi xung quanh, rơi vào trạng thái hoảng hốt. Cả ngày hôm đó, Diệp Bạch không đi đâu cả, anh chỉ đứng chờ ngay bên dưới công ty của Lục U, đợi cô tan làm ra ngoài… Anh ngồi trong xe hút thuốc, cái gạt tàn nhỏ trong xe cắm đầy tàn thuốc.

Tận khi trời nhá nhem tối, anh cũng không đợi được Lục U.

Anh xuống xe hỏi thăm, người ta nói Lục U đã rời đi từ cửa sau.

Cô hoàn toàn không muốn gặp anh một chút nào!

Diệp Bạch liền lái xe tới biệt thự nhà họ Lục, đã có lời dặn dò của Lục Thước, đương nhiên bảo vệ sẽ không để anh vào… Anh lại không thể làm phiền Tiểu Lục Hồi, cô bé đã rất khó khăn rồi.

Anh chặn được Lục Huân.

Lục Huân bước xuống khỏi xe, cô ấy nhẹ giọng nói với tài xế: “Anh đưa mấy đứa Lục Trầm vào trước đi.”

Trên xe, Lục Trầm và Lục Từ đều tò mò nhìn ra ngoài, Lục Từ vẫn còn nhỏ tuổi, vui vẻ gọi một tiếng dượng giòn tan, sau đó lập tức bị Lục Trầm bịt kín miệng. Giọng Lục Trầm nặng nề: “Chú ta không phải.”

Hàng lông mi dài của Lục Từ hơi ươn ướt, không hiểu.

Lục Trầm bèn nói: “Ngu ngốc!”

Lần này thì Lục Từ nghe hiểu, anh trai đang mắng mình!

……

Bên kia, Lục Huân và Diệp Bạch đứng trong ánh chiều tà.

Hai người đối diện một hồi lâu, Lục Huân khẽ thở dài, nói: “Lão Bạch, sau này đừng đến đây nữa! Anh hãy để cho Lục U sống một cuộc sống yên bình đi, mặc dù hiện tại có chút khó khăn, nhưng thời gian trôi qua, tôi nghĩ em ấy có thể trở lại cuộc sống bình thường.”

Diệp Bạch châm một điếu thuốc lá.

Lục Huân có thể đoán được mấy ngày hôm nay anh đã hút không ít thuốc, không khỏi khuyên một câu: “Hút ít một chút đi! Coi như là vì bác trai bác gái.”

Diệp Bạch chăm chú nhìn cô ấy, hồi lâu sau anh mới thấp giọng hỏi: “Tiểu Huân, anh chỉ hỏi em một câu, em trả lời thật cho anh, đứa trẻ thực sự không còn nữa sao?”

Lục Huân cũng rất khó xử!

Cô ấy do dự một lát, rồi nói với Diệp Bạch: “Đúng vậy! Đứa trẻ đã không còn!”

Diệp Bạch lùi lại một bước.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lục Huân, anh khát vọng vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, thế nhưng hình như không phải, Lục Huân thực sự nói ra câu nói đó, đứa trẻ thực sự… không còn!

Không biết từ khi nào, Lục Huân đã đi vào cánh cửa lớn màu đen khắc hoa.

Trong hoàng hôn mờ mịt, chỉ còn lại một mình Diệp Bạch.

Gió đêm cuốn đi tia sáng cuối cùng của hoàng hôn, khuôn mặt anh trong bóng đêm tái nhợt đến ghê người.

……

Biệt thự nhà họ Lục, sau bữa tối náo nhiệt

Lục Huân bận rộn với bài tập về nhà của hai đứa con, Tổng Giám đốc Lục trăm công nghìn việc đang ở trong phòng ngủ dỗ dành đứa trẻ.

Tiểu Lục Hồi còn nhỏ nhưng đã vô cùng tinh ranh.

Biết cậu thương yêu mình.

Đòi hỏi rất nhiều .

Cô bé mặc bộ đồ ngủ liền thân, nằm bò trên ngực cậu, ồn ào đòi mặc tã đi ngủ, nói rằng như vậy thì cô bé sẽ không phải ra khỏi giường để đi vệ sinh. Để chứng minh cho sự chân thành của mình, cô bé còn ra sức kéo một cái túi lớn đựng đống quần hoa nhỏ ra, tất cả đều là quần cô bé dùng khi mới một tuổi, không biết thế nào mà lại giấu đi.

Lục Thước dở khóc dở cười.

Anh cầm cái quần hoa nhỏ kia lên, ra vẻ với Tiểu Lục Hồi một chút: “Có xấu hổ không cơ chứ, quần của cục cưng một tuổi, cục cưng hai tuổi của chúng ta sao mà mặc được đây?”

Tiểu Lục Hồi xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng.

Cô bé cầm quần hoa nhỏ, mặc lên cho cậu mình, vừa mặc vừa ra sức nói: “Cậu cũng mặc được!”

Lục Thước cười tới mức ngã ra giường.

Lục Huân dạy hai đứa con xong, trở về từ phòng cho trẻ, vừa xoa cổ vừa nói: “Mệt chết em rồi! Sao lại nói là em dạy chúng chứ, rõ ràng là chúng dạy em!”

Thấy Lục Thước đang cười, cô buồn bực: “Sao vậy?”

Nhìn lại, trên giường chất đầy tã giấy hoa nhỏ.

Tiểu Lục Hồi ngồi giữa chiếc giường lớn, mềm mại đáng yêu, lại muốn mợ mặc quần hoa nhỏ của mình… Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, chỉ muốn đưa món đồ tốt nhất cho người mình thích.

Mợ chỉ cần mặc cái này vào thì ban đêm sẽ không cần phải dậy đi tiểu.

Lục Huân cũng dở khóc dở cười.

Cô vừa đi đến định bế Tiểu Lục Hồi thì bị Lục Thước đưa tay ra kéo, cả người cô ngã vào lòng chồng mình, tiếp theo anh liền tìm tới đôi môi của cô, hôn xuống, đầu tiên chỉ là một nụ hôn mang tính thăm dò, sau đó biến thành đưa lưỡi vào hôn thật sâu, vừa hôn vừa vuốt ve…

Tiểu Lục Hồi ngồi bên cạnh, mắt mở to…

Cậu mợ đang làm gì thế?

Dưới ánh mắt của cô bé, Lục Huân hoàn toàn không thể tập trung nổi, mà lúc này Lục Thước đã đặt cô xuống dưới thân mình, bắt đầu cởi cúc áo của cô. Lục Huân chống tay lên vai anh, nhẹ nhàng thở dốc: “Còn trẻ con ở đây đấy.”

Lục Thước dừng lại, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô.

Lục Huân có thể cảm nhận được sự gấp gáp của anh, có lẽ anh đang rất muốn, cô mềm giọng: “Đợi con bé ngủ đã!”

Lục Thước nhìn về phía Tiểu Lục Hồi.

Tiểu Lục Hồi lập tức nằm xuống, nằm thẳng tắp, cái bụng nhỏ lộ ra.

Lục Thước cúi đầu hôn môi vợ.

Giọng anh vô cùng dịu dàng, anh nói: “Em thật đáng yêu! Lục Huân, nếu không quá bận rộn, chúng ta nên sinh thêm một đứa nữa… Yêu nhau như chúng ta đều nên sinh nhiều thêm mấy đứa.”

Lục Huân đấm nhẹ anh một cái.

Lục Thước cúi đầu cười, áp sát vào người cô, cọ xát một hồi mới chịu buông ra.

Hồi lâu sau khi bình tĩnh lại anh mới nghiêng người nhìn vợ mình dọn dẹp giường, còn chỉnh đốn lại cho Tiểu Lục Hồi, thân hình nho nhỏ của Tiểu Lục Hồi vùi trong chăn, vô cùng ngoan ngoãn, ôm một con búp bê nhỏ, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

“Hay thật! Nói ngủ là ngủ!”

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt Lục Huân cũng trở nên dịu dàng, cô nhẹ giọng nói: “Con bé giả vờ đấy! Vẫn chưa ngủ đâu!”

Lục Thước đưa tay gãi lòng bàn chân cô bé.

Tiểu Lục Hồi lập tức bật cười khanh khách…

Lục Thước nằm xuống gần cô bé, thơm nhẹ lên khuôn mặt cô bé: “Mau ngủ đi, không còn sớm nữa đâu!”

Anh kéo cô bé lại gần, để cô bé nằm lên khuỷu tay mình, trước đây anh cũng dỗ Lục Trầm và Lục Từ ngủ như vậy… Bận rộn xong, Lục Huân nhìn khung cảnh ấm áp này, bất giác có chút bùi ngùi.

Bất tri bất giác, Lục Thước đã bốn mươi tuổi.

Lục Huân lại gần anh, tìm ra một sợi tóc bạc, nhổ xuống: “Anh cũng đã có tóc bạc rồi.”

Đôi mắt đen của Lục Thước sâu không thấy đáy.

Anh cúi đầu nhìn Tiểu Lục Hồi đã ngủ say, sau đó kéo vợ mình tới, đặt cô nằm trên người mình, tiếp tục chuyện vừa rồi đã bị cắt đứt, muốn hung ác hơn một chút nhưng lại sợ tiếng của Lục Huân sẽ khiến đứa trẻ tỉnh giấc, cuối cùng bèn dứt khoát bế cô vào nhà vệ sinh, đặt cô ngồi trên bệ rửa tay…

Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng như ngà, vô cùng quyến rũ.

Lục Thước đắm chìm trong cơn sóng tình dục.

Chinh phạt nhiều lần, mãnh liệt tới tận khi nỏ mạnh hết đà, chuyển động của anh chậm lại, mồ hôi nóng rực chảy xuống trán, vừa hôn môi vợ mình vừa khó có thể kiềm chế mà nhẹ nhàng nói: “Cho dù tới sáu mươi tuổi, anh vẫn có thể khiến em phải xin tha.”

Lục Huân vòng tay ôm trọn đầu anh.

Những lúc riêng tư, cô vẫn là một người phụ nữ dịu dàng trước mặt chồng mình. Cô khẽ thở dốc: “Làm gì có người đàn ông nào đến tầm tuổi này rồi mà vẫn ham muốn chuyện trai gái như anh?”

Lục Thước áp trán mình vào trán cô, hôn lên khóe môi cô.

Anh dịu dàng thì thầm: “Chỉ muốn em! Tiểu Huân, anh chỉ yêu một mình em.”

Lục Huân run rẩy, mở rộng cơ thể về phía chồng…

Mưa thu tan tác.

Rất nhanh Lục Huân đã chìm vào giấc ngủ, Lục Thước đi ra ban công bên ngoài hút điếu thuốc lá theo thói quen.

Mưa thu rả rích.

Bên ngoài biệt thự, một chiếc xe vẫn luôn bật đèn từ đầu tới cuối, anh biết đó là Diệp Bạch.

Lục Thước nghiêng đầu, nhìn về phía phòng ngủ của em gái.

Đèn đã tắt.

Anh nghĩ, tâm như tro tàn, có lẽ chính là tất cả cảm giác của Lục U đối với Diệp Bạch.

Cũng tốt, như vậy cũng rất tốt!

Một ngày nào đó, Diệp Bạch sẽ buông bỏ sự kiên trì, chuyển sang một đoạn tình cảm mới… Biết đâu Gina có lẽ sẽ trở thành người phụ nữ khác đó, ai mà biết được!

Lục Thước hút hết một điếu thuốc, về phòng ngủ.

Dưới mái hiên, mưa rơi tí tách.

Rơi cả một đêm.

……

Diệp Bạch canh chừng rất nhiều ngày mới đợi được Lục U ở cổng lớn của biệt thự nhà họ Lục.

Cô ngồi ở hàng ghế sau của chiếc RV màu đen, tài xế ngồi phía trước vừa lái xe ra khỏi biệt thự nhà họ Lục, bỗng nhiên nói: “Cô cả, anh cả cũ đang chặn đầu xe!”

Im lặng một thoáng, Lục U nhẹ giọng nói: “Dừng lại đi!”

Xe dừng lại.

Diệp Bạch đi tới gần như ngay lập tức, cửa kính xe hạ xuống trước mặt anh, Lục U bình tĩnh nói với anh: “Chúng ta đã nói rõ ràng hết rồi, Diệp Bạch, sau này đừng tới đây nữa! Tôi hy vọng anh đừng tiếp tục quấy rầy cuộc sống của tôi.”

Toàn thân Diệp Bạch ẩm ướt.

Có lẽ là vì đứng suốt đêm, bị sương làm ướt!

Anh nhìn Lục U, chậm rãi lên tiếng: “Anh không tin… Anh không tin em sẽ phá bỏ đứa trẻ này! Lục U, anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra! Đứa trẻ vẫn còn, đúng không?”

“Đứa trẻ đã mất rồi!”

Lục U vẫn rất bình tĩnh, thấy anh vẫn còn ngơ ngác, cô cúi đầu, tìm ra một tờ giấy từ trong túi xách, đưa cho anh: “Đây là giấy đồng ý phẫu thuật phá thai, tôi đã ký, hơn nữa còn có báo cáo sau phẫu thuật! Nếu anh vẫn không tin thì có thể tự mình nhìn xem.”

Tờ giấy rất nhẹ.

Thế nhưng Diệp Bạch lại không thể cầm chắc trên tay… Tờ giấy trắng nhẹ nhàng bay theo gió, cuối cùng rơi xuống đất.

Cửa kính của chiếc RV màu đen chậm rãi kéo lên, lập tức rời đi.

Mà Diệp Bạch vẫn sững sờ đứng đó.

Anh đứng giữa tiết trời mùa thu, nghe câu nói nhẹ nhàng nhất, nhận lấy một nhát dao đau đớn nhất.

Một cơn gió thổi qua, cuốn tờ giấy trắng kia bay vòng tròn, Diệp Bạch cuối cùng cũng hoàn hồn, anh nhặt tờ giấy kia lên, đọc từng chữ… Mang thai sáu tuần, đồng ý phá thai, ký tên, Lục U.

Bên trên còn có hình ảnh phim siêu âm B-mode.

Đứa trẻ còn rất nhỏ, nhìn không rõ, chỉ có một chấm màu trắng be bé.

Nhưng Diệp Bạch biết đó là đứa trẻ của anh và Lục U, là con của hai người họ… Diệp Bạch siết chặt tờ giấy kia, chậm rãi ngồi xổm xuống, anh ra sức ôm chặt lấy đầu mình, nước mắt nóng bỏng tràn ra khỏi khóe mắt.

Cuối cùng anh cũng phải tin, đứa trẻ đã không còn.

Anh và Lục U cũng đã đi đến điểm kết thúc…

*

Diệp Bạch bắt đầu chìm trong men rượu.

Lúc đêm khuya, trên đường phố thành phố B, đêm nào cũng có bóng dáng say khướt của anh. Anh không quan tâm đến sức khỏe của mình, cũng không thèm quan tâm mình có còn sống hay không, anh thậm chí còn cảm thấy mình phải giao cái mạng này ra thì mới có thể… không khiến đứa trẻ đó phải thất vọng.

Ngoại hình của anh đẹp, lại giàu có, thường xuyên có những người phụ nữ tới dây dưa với anh.

Diệp Bạch thường xuyên mắng các cô chạy mất.

Mắng xong, trong lòng anh sẽ thoải mái hơn, thế nhưng khi dựa vào lan can, nhìn lên căn hộ mà anh và Lục U đã từng sống cùng nhau… khóe mắt anh vẫn ẩm ướt.

Cơ mặt anh run rẩy, anh lại cầm chai rượu lên trút vào miệng mình.

“Diệp Bạch!”

Một giọng nói mềm mại yếu đuối vang lên, Diệp Bạch xoay người, anh nhìn thấy Gina.

Gina dè dặt nhìn anh.

Cô ta khóc nói: “Diệp Bạch, anh đừng như vậy! Em cầu xin anh đừng như vậy mà!”

Cô ta muốn đi tới dìu anh, lại bị Diệp Bạch hất văng ra.

Diệp Bạch gào lên với cô ta: “Cút! Không thấy tôi chán ghét cô đến mức nào sao? Bây giờ cô đã hài lòng chưa? Tôi không còn gì cả, không còn gì cả, vợ con đều không còn… Chỉ bởi vì cái gọi là thích vô cùng tức cười của cô!”

Cả mắt cả mũi của Gina đều ửng hồng.

Hồi lâu sau, cô ta mới nhẹ giọng nói: “Anh không thích em thì có thể không quan tâm tới em mà!”

Sắc mặt Diệp Bạch trắng bệch như tờ giấy.

Lời nói của Gina, rất nhẹ nhàng, cũng rất chói tai…

Đúng vậy, rõ ràng anh không thích Gina, thế nhưng lại cho cô ta cơ hội tiếp cận mình, rõ ràng anh đã từng nói sẽ không để Lục U phải đau khổ, thế nhưng anh lại làm cho cô phải đau lòng, thất vọng một lần nữa.

Anh mới chính là, hung thủ hại chết con của mình!

Anh mới chính là kẻ đầu sỏ gây nên tội ác này!

Diệp Bạch lùi một bước về phía sau. Anh cười, cười đến thê lương: “Hiện tại, tôi đây cầu xin cô, cách xa tôi một chút được không? Cô đã nghe rõ rồi chứ, tôi không hề thích cô một chút nào! Tuyệt đối không! Nếu cô còn xuất hiện bên cạnh tôi một lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Môi Gina run rẩy.

Hồi lâu sau, cô ta mới khóc lóc chạy đi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK