Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm kéo một cái, cô đã bị ép tựa vào lòng ông, mặt cô dán lên vai ông.

Trên người ông có nhàn nhạt mùi nước hoa của lá cây.

Cô đoán Lam Tử Mi đã đến gần ông.

Cô không thể không để ý, nên cô trực tiếp nói nhỏ: “Đừng chạm vào em! Trên người anh có mùi của cô ta.

Lục Khiêm hơi giật mình.

Ông không buông tay mà ghé vào tai cô nói nhỏ: “Anh và cô ta không có gì hết! Anh chỉ thương xót cho Manh Manh mà thôi.”

“Vì vậy nên anh để con trai mình phẫu thuật mà không được gặp bố nó sao?”

Minh Châu đẩy ông ra.

Lục Khiêm còn muốn kéo cô, nhưng cô giơ tay nghiêm túc nói: “Lục Khiêm! Đừng làm vậy!”

Cô nhìn ông thật sâu.

Lục Khiêm dần dần thẳng người lên, ông muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Đây là lần đầu bọn họ cãi nhau to đến như vậy.

Cuối cùng ông vẫn rất bận, bên kia còn phải xử lý chuyện của cửa hàng đầu tiên, nhưng ông vẫn lo lắng Minh Châu mệt mỏi nên gọi y tá đến chăm sóc cho Thước Thước. Sau khi sắp xếp xong tất cả, ông nhẹ nhàng dặn dò: “Em nằm lên sofa ngủ một lúc đi! Anh xong việc sẽ đến ngay.

Minh Châu thẫn thờ.

Yết hầu Lục Khiêm lăn hai lần, cuối cùng ông rời đi trước.

Ngồi vào xe.

Thư ký Liễu mới căng như dây đàn mà nói một câu từ sâu trong đáy lòng: “Lúc trước tôi đã nói rồi, ngài không nên nhận chăm sóc đứa bé kia, tôi thấy Minh Châu rất ghét việc đó!”

Lục Khiêm ngồi ở hàng ghế sau nắm chặt tay.

Ông đâu muốn quan tâm, nhưng đó là một cô gái nhỏ đang sống sờ sờ.

Nếu như ông không quan tâm, không biết Lam Tử Mi sẽ đối xử với cô bé như thế nào nữa.

Đúng lúc này, Lam Tử Mi lại gọi điện thoại đến.

Lục Khiêm nhìn mà thấy phiền.

Ông trực tiếp ném điện thoại cho thư ký Liễu, thư ký Liễu ngầm hiểu, sau khi nghe một lúc thì nói: “Con trai của ông Lục bị bệnh, thật đúng là không đúng lúc, sợ là ông ấy không thể phân thân được! Cô Lam, nếu không cô tìm người nhà của Lục Quân đi, chắc chắn bọn họ sẽ muốn giúp cô chăm sóc đứa trẻ.

Lam Tử Mi lạnh lùng nói: “Là anh ấy để anh nói vậy sao!”

Thư ký Liễu gượng cười hai tiếng.

Lam Tử Mi cúp máy.

Anh ta chỉ vào điện thoại tố cáo với Lục Khiêm: “Ngài xem đi, cô ta cũng quá không khách khí rồi.

Lục Khiêm chỉnh lại áo sơ mi, nghĩ ngợi: “Đưa giấy xét nghiệm ADN cho nhà họ Lục rồi tìm một luật sư đáng tin giúp nhà họ Lục đi kiện cướp Manh Manh về đi!

Thư ký Liễu cười: “Như vậy là tốt nhất!”

Lục Khiêm bận rộn cả ngày.

Hai đêm không ngủ, dù có làm bằng sắt cũng không thể chịu được, nhưng ông vẫn trực tiếp đi đến bệnh viện.

Trên xe, Lam Tử Mi lại gọi mấy cuộc điện thoại nữa.

Ông nghe và bảo cô ta đi mà nói với bác sĩ.

Ông cúp điện thoại với tâm trạng tồi tệ, trong lòng ông hiểu rõ ông đã xử lý không tốt chuyện con gái của Lục Quân, chắc chắn ông đã làm Minh Châu bị tổn thương rồi, ông cũng không thể bắt cô hiểu cho ông.

Minh Châu nói đúng, vì sao cô phải hiểu cho ông, sao cô phải chờ ông chứ?

Lục Khiêm lại nghĩ đến Thước Thước, ông rất áy náy.

Ông để tài xế dừng xe, ông tự xuống xe mua cho Thước Thước mấy món đồ chơi nghe nói rất nổi tiếng dạo gần đây.

Khi ông đến bệnh viện.

Thước Thước đã tỉnh lại rồi.

Bác sĩ nói những thứ mà nhóc con có thể ăn, lúc này cậu bé dựa dẫm bên người bà nội, ăn cháo do bà nội tự tay nấu, món cháo thơm ngào ngạt rất kích thích vị giác.

Minh Châu ngồi trên ghế sofa cầm máy tính làm việc.

Lục Khiêm điều chỉnh lại tâm trạng, lúc đi vào, ông cười khẽ: “Con tỉnh rồi sao? Con thấy thế nào?”

Lúc Thước Thước nhìn thấy ông thì rất vui.

Trẻ nhỏ luôn dễ tha thứ.

Lục Khiêm để đồ chơi trên đầu giường, cậu nhóc yêu thích không rời tay ngắm nghía liên tục, Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Con có còn đau không?”

“Còn hơi hơi ạ!” Thước Thước mềm mại nói.

Lục Khiêm rất thương con trai.

Ông ngồi chơi với Thước Thước một lúc rồi lại nhìn Minh Châu.

Cô vẫn đang làm việc, cứ như không hề nhận ra ông đã đến vậy, điều đó làm Lục Khiêm không hiểu rõ được, nhưng người đến người đi, có những chuyện riêng tư cũng không dễ nói.

Mãi đến mười giờ tối mới có thể xem là yên tĩnh.

Thước Thước đã ngủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK